“Tôi… Tôi…”
Hoa Thiên Thành ấp úng, không biết nên làm thế nào để giải thích cho ổn.
Súc sinh! Lý Mỹ Quyên bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai, rồi lao về phía Hoa Thiên Thành, hai bàn tay liên tục cào cấu vào mặt của Hoa Thiên Thành: “Ông chính là đồ súc sinh.”
“Cô bé…Cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao ông có thể làm chuyện độc ác như vậy được.”
Những móng tay sắc nhọn của Lý Mỹ Quyên, rất nhanh đã làm xước mặt của Hoa Thiên Thành tới mức máu thịt be bét, máu me đầm đìa. Tuy nhiên cơn đau này không thể so sánh được với cơn đau do thuốc trợ tim.
Tiếng hét thảm thiết của Hoa Thiên Thành có thể so sánh với tiếng hét của lợn. Ngay cả, Tống Thanh Nhàn vốn luôn yếu đuối, cũng bị tức giận mất hết lý trí, cô ta cũng không để ý tới hình tượng của mình, xông lên tát hai cái tát vào mặt của Hoa Thiên Thành thì cô ta mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Khụ khụ! Thật là nghiệt ngã.
Phương Như đã rơi vào hôn mê, nhưng vẫn ho khan hai tiếng. Trên người cô bé gần như thuốc mê đã sắp hết tác dụng rồi.
Tống Thanh Nhàn vội vã chạy đến bên cạnh Phương Như, ôm cô bé vào lòng: “Phương Như, con tỉnh rồi, con tỉnh rồi.”
Phương Như ý thức vẫn còn chút mơ hồ và cơ thể của cô bé rất yếu.
Cô bé mơ màng nói: “Mẹ mẹ, Phương Như… Mẹ ơi, con sợ quá.”
Tống Thanh Nhàn ôm Phương Như chặt hơn nữa: “Phương Như đừng sợ, có mẹ ở đây, có mẹ ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089744/chuong-1945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.