Nhưng giờ phút này, tất cả âm khí lại đang nhanh chóng tụ lại một phía.
Anh nhìn về phía âm khí hội tụ thì kinh hãi phát hiện ra, tất cả đám âm khí này đều chui vào trong người Phương Tuấn Bình rồi.
Ngay lập tức trong đầu Diệp Huyền Tần sinh ra một ý nghĩ: “Tám chín phần mười là Phương Tuấn Bình có quan hệ với âm ti.”
Dưới sự tính toán sắp đặt của ta ở Đại Hạ, rốt cuộc âm ti lớn đến mức nào, sao có thể tùy ý trông thấy được bóng dáng của âm ti như vậy?
Nhất định phải cẩn thận điều tra về Phương Tuấn Bình mới được.
Xem ra, cuộc chiến trên sân đấu đêm nay, mình nhất định phải đi.
Tống Thanh Nhàn nhìn Diệp Huyền Tần từ đầu đến chân, sợ hãi thốt lên: “Diệp Huyền Tần, sao anh mạnh như vậy?”
“Vệ sĩ của Phương Tuấn Bình là cao thủ Muay Thái anh ta mời tới, vậy mà lại không đỡ được một chiêu của anh.” Diệp Huyền Tần: “Cô đừng quên, tôi là quân nhân.”
Tống Thanh Nhàn: “Tôi đã từng gặp không ít quân nhân, nhưng không có ai lợi hại như anh cả.”
Diệp Huyền Tần: “Bởi vì tôi là binh vương”
Đường đường là Thần Soái lại tự xưng là binh vương, đúng là rất khiêm tốn.
Có điều Tống Thanh Nhàn lại cho rằng Diệp Huyền Tần đang khoác lác tự tâng bốc bản thân.
Nếu như anh ta thật sự là binh vương, thì sao phải qua lại với người thuộc tầng chót của xã hội như mình?
Nếu đúng là binh vương, chắc hẳn phải đi theo Thần soái lăn lộn chứ.
Tống Thanh Nhàn không tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089702/chuong-1903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.