Thư ký Quỳnh nở một nụ cười chua chát: “Thần Soái, hề hề, đây là Thần Soái danh tiếng lẫy lừng trong truyền thuyết sao?”
“Hóa ra cũng dùng thủ đoạn đê hèn vô sỉ để đối phó với đối thủ.”
“Anh, không xứng đáng với hai chữ “tín ngưỡng”
Mẹ kiếp chúng mày!
Độc Lang tức giận và đăng đăng sát khí xông lên: “Anh, không cần nhiều lời với bọn chúng, cứ để em giết chết bọn chúng cho rồi.”
Diệp Huyền Tần nhìn thư ký Quỳnh rồi nhếch miệng cười lạnh: “Hôm nay, các người đương nhiên là phải chết rồi.”
“Nói đi, các người định chủ động nộp vũ khí đầu hàng, hay là để tao đánh cho chúng mày te tua tơi tả rồi mới chịu đầu hàng.”
Ha ha!
Thư ký Quỳnh cười nhẹ một tiếng: “Tôi mang trong mình dòng máu Côn Luân, đối với tôi không hềcó hai chữ “đầu hàng”!”
“Hôm nay chúng tôi chỉ có hai kết quả, hoặc thắng lợi, hoặc phải bỏ mạng.
Sao hả?
Diệp Huyền Tần có chút mơ hồ: “Dòng máu Côn Luân sao? Đó là cái gì?”
“Lẽ nào các người không phải là hàng ngũ Âm Ti?”
Giọng điệu của thư ký Quỳnh đầy giễu cợt và khinh thường: “Hàng ngũ Âm Ti làm sao có thể so sánh với dòng máu Côn Luân của tôi được.”
“Anh thật sự không biết, hay là đang cố ý làm nhục bọn tôi hả?”
Diệp Huyền Tần cau mày, không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm một phe thế lực thần bí nữa.
Anh luôn nghĩ rằng bọn người thư ký Quỳnh là người của hàng ngũ Âm Ti.
Anh chợt nhớ lúc còn bé, lão hòa thượng của chùa Lôi Âm và cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089652/chuong-1853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.