Quá tức giận! Diệp Huyền Tần trực tiếp dụng ý thức thúc dục Long Thần Vận Quốc, Long Thần Vận Quốc từ trong ngực bay ra, rồng ngâm một tiếng kinh thiên động địa.
Nó mở mồm to đầy máu, cắn nuốt lão hòa thượng.
Diệp Huyền Tần mặc dù không thể hoàn toàn nằm Long Thần Vận Quốc trong tay, nhưng thúc giục nó làm một ít chuyện đơn giản hoặc là chuyện dễ dàng làm vẫn được.
Lão hòa thượng bị cắn nuốt, không ai làm nhiễu loạn thần trí của anh nữa, anh tập trung tinh thần, nghĩ phương pháp phá giải.
Chẳng qua, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được kế sách vạn toàn.
Ngay lúc không biết làm sao, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của con gái: “Hu hu, bố, bố làm sao vậy?”
“Bố, con sợ lắm, bố bố tỉnh lại đi.” Là giọng nói của Diệp Niệm Quân! Diệp Huyền Tần vội ngửa đầu nhìn lên, trên đầu một mảnh hỗn lộn, mây đen dày đặc, cái gì cũng không nhìn được.
Tiếng khóc của Diệp Niệm Quân, làm cho tim của Diệp Huyền Tần đau như bị dao cắt.
Anh theo bản năng nhảy dựng lên, muốn lần theo giọng nói, tìm Diệp Niệm Quân.
Nhưng mới nhảy lên một chút, đầu của anh như bị cái gì đó đánh mạnh vào, đau đớn khó chịu.
Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến mất, một mảnh tối đen.
Anh bỗng nhiên mở mắt ra. Đập vào mắt anh, là trần trong phòng.
Giấc mơ, rốt cuộc cũng tỉnh rồi.
Anh cảm giác có một cơn đau ở trán, nhìn thoáng qua, mới phát hiện vừa nảy đầu đập vào đầu giường.
“Hu hu, bố, Tiểu Quân Quân sợ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089610/chuong-1811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.