Nội tâm vui vẻ của Diệp Niệm Quân được khơi dậy, ở trong đám đông nhẹ nhàng nhảy múa.
Diệp Huyền Tần cảnh giác nhìn bốn phía, Âm Ti sẽ đánh cắp Vận Quốc thứ hai trong ngày hôm nay.
Ngày bọn họ ra tay, đó cũng là lúc hủy diệt.
Diệp Huyền Tần ở trong đám người, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của Độc Lang, ông Sở.
Bọn họ phụng mệnh thần soái, trước tiên tới đây mai phục.
Bọn họ cải trang giả làm người dân bình thường, trà trộn vào trong đám người, tìm kiếm Âm Ti.
Tuy rằng bọn họ cải trang từ đầu tới chân, nhưng Diệp Huyền Tần vẫn có thể từ bóng dáng mà nhìn ra bọn họ trong đám đông.
Sự thực là Diệp Huyền Tần biết quá rõ về bọn họ. Ông Sở cải trang thành một ông già bán kẹo hồ lô.
Ông ta phát hiện Diệp Huyền Tần nhìn chằm chăm vào mình, sắc mặt liền lộ rõ không vui: Mẹ nó, ông đây đã bịt kín cả khuôn mặt rồi, làm sao cậu tavẫn nhận ra được chứ?
Ông Sở cầm theo kẹo hồ lô ngào đường, đi tới bên người Diệp Huyền Tần, tùy tay đưa cho cậu bé một cây kẹo.
“Này cậu bé thật dễ thương, tới đây, ông cho bé một cây kẹo hồ lô.”
Hồ lô ngào đường đối với Diệp Niệm Quân vẫn là một sự hấp dẫn rất lớn, cậu bé thèm tới nước dãi đều muốn chảy ra.
Nhưng mà cậu bé vẫn không nhận lấy, lắc đầu nói; “Cảm ơn ông.”
“Mẹ cháu nói, không có công lao sẽ không được thưởng, cháu không thể lấy đi công sức của người khác được.
Diệp Niệm Quân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089578/chuong-1779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.