Ninh Vân Huyền nói: “Từ Lam Khiết nói cho em biết, nói chồng cô ấy không buôn bán, cũng không có tài sản đầu tư nào, thế thì chẳng phải là người làm công còn gì?”
Cút mẹ nó đi!
Đỗ Văn Xương nổi giận. “Không buôn bán, không đầu tư nhưng người ta có thể là quan lớn!”
“Nếu thật sự là như vậy thì cô con mẹ nó hại chết ông rồi.”
“Ông giết cô trước cho xong.
Ninh Vân Huyên bị dọa lạnh run cả người: “Anh Xương, em… em sai rồi.”
Đỗ Văn Xương: “Đừng tổn lời nữa, mau đi hỏi Từ Lam Khiết cho ông, người họ Diệp kia có phải quan lớn trong tỉnh không.”
“Cũng chỉ có quan lớn trong tỉnh mới chèn ép được cả Tuần Phủ vậy.”
Được, được.
Ninh Vân Huyện sợ tái mặt, vội vàng nhỏ giọng hỏi Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, cô nói thật với tôi.”
“Chồng cô không phải người làm công à.”
Từ Lam Khiết nói: “Tôi đã nói qua với cô rồi mà, anh ấy không phải người làm công.”
Ninh Vân Huyên khô khan nuốt một ngụm nước miếng: “Vậy… anh ta làm quan ở tỉnh sao?”
Không phải.
Từ Lam Khiết không hề do dự đáp: “Tôi và Huyền Tần mới đến đây lần đầu tiên, sao anh ấy lại làm quan ở đây được?”
Ninh Vân Huyền: “Cô chắc chứ?”
Từ Lam Khiết dở khóc dở cười: “Vân Huyên, cô nói gì vậy.”
“Huyền Tần là chồng tôi, chẳng lẽ tôi lại không chắc sao?”
Phù!
Ninh Vân Huyền nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Cô ta quay đầu nói với Đỗ Văn Xương: “Anh Xương, em hỏi kỹ rồi.”
“Tên họ Diệp kia mới tới Đông Sa lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089569/chuong-1770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.