Nhân viên bảo vệ thờ ơ: “Xin lỗi, quy định này là do anh Đỗ Văn Xương tự đưa ra. “Ngay cả bản thân anh Đỗ cũng không được phép ngồi nếu không có thẻ chỗ ngồi.”
“Xin các cô đừng khiến chúng tôi khó xử.”
Anh…
Ninh Vân Huyền tức giận, cảm giác mình đã mất hết mặt mũi trước mặt Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết không muốn gây chuyện thị phi nên vội vàng khuyên nhủ: “Vân Huyên, chúng ta cứ đứng đây nhìn cũng được mà, với tôi như thế là được rồi.”
“Có ngồi hay không không có vấn đề gì cả.”
Ninh Vân Huyền lại tức giận nói: “Như vậy sao được.”
“Cô không ngại nhưng tôi cũng ngại đó.”
“Đường đường là bạn gái của con trai Sở trưởng Sở quản lý Thành phố lại ngay cả chỗ ngồi cũng không có thì mặt tôi còn biết để vào đâu?”
“Giờ tôi gọi cho Văn Xương luôn, để anh ấy sa thảitên bảo vệ này. “Đồ có mắt không tròng, tôi khinh.”
Nói xong, Ninh Vân Huyên lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi.
Từ Lam Khiết muốn ngăn cũng không kịp. Điện thoại rất nhanh đã có người nghe máy. Ninh Vân Huyền: “Ông xã, giờ anh đang ở đâu?”
“Anh mau tới đây đi, em bị người ta bắt nạt.”
“Vâng, anh nhất định phải làm chủ cho em đấy.”
Cúp điện thoại, Ninh Vân Huyền càng thêm tự đắc: “Hừ, tên bảo vệ quèn, anh chết chắc rồi.”
Sắc mặt người bảo vệ thay đổi liên tục, không biết phải làm sao.
Ngay sau đó, một người đàn ông trong điềm đạm và có văn hóa trong bộ vest và đôi giày da bước đến.
Ninh Vân Huyền nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089565/chuong-1766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.