Thế nhưng, ông ta ỷ vào việc trong tay có lệnh kỷ kết của quốc chủ cho nên cây ngay không sợ chết đứng nói: “Thần Soái chớ giận.”
“Ngài cũng biết, tất cả linh vật ở biên giới Đại Hạ đều thuộc về sự quản lý của Quản ti Linh.”
“Ngọn núi Thần này ở biên giới Đại Hạ, bọn tôi quản lý là chuyện đương nhiên. “Ngài không đồng ý, chẳng lẽ là cảm thấy nơi đây không phải lãnh thổ Đại Hạ của tôi sao?”
Diệp Huyền Tần hô to một tiếng: “Hay cho chiêu đại pháp phủng sát của Quản ti Linh!”
“Miệng lưỡi công phu của Quản ti Linh quả nhiên lợi hại, Huyền Tần coi như đã lãnh giáo được rồi.”
Lý Lặng nói: “Thần Soái, ý của ngài là gì?”
“Chỉ là tôi hiểu được việc lấy tình cảm khiến lòng người động, lấy đạo lý khiến lý trí người rõ, sự thật mà thôi, tôi giải thích có gì không ổn sao?”
Diệp Huyền Tần: “Có gì không ổn sao, được vậy tôi hỏi ông!””Quản ti Linh của ông vì Đại Hạ của tôi đã cống hiến cái gì!”
“Chuyện cũ không nói, ngọn núi Thần này ở biên giới Đại Hạ, Quản ti Linh của ông khi phát hiện đầu tiên thì vì sao lại chờ chúng tôi tóm được thì các người mới nhận ra?”
Lý Lặng mặt đỏ tới mang tai nói: “Thật ra thì… Thật ra thì trước khi các người đến thì chúng tôi thì đã phát hiện nơi này!”
Tốt!
Diệp Huyền Tần trợn mắt nhìn: “Nếu các người đã sớm phát hiện thì sao không bắt ngọn núi Thần này lai?”
“Vì sao lại chờ chúng tôi bắt lại thì các người mới tới đón?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089487/chuong-1688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.