Ông ta khó khăn lắm mới nói ra một câu: “Giết tôi đi…”
Diệp Huyền Tần nói: “Trước khi chưa tìm thấy Tiểu Quân Quân thì ông không thể chết và cũng không chết được.”
Vương Lập Thành im lặng như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Rốt cuộc có nên mang sự thật nói ra hay không đây.
Bây giờ đối với ông ta mà nói điều hấp dẫn nhất chính là cái chết.
Chính lúc này phía trên núi đột nhiên vang lên một tràng tiếng bàn tán ồn ào.
Diệp Huyền Tần chau mày lại và đi đến phần mép núi nhìn xuống phía bên dưới.
Quân đoàn Thanh Long bảo vệ ngọn núi Thần đang xảy ra xung đột với một người xa lạ. “Mọi người ở đây chờ, tôi đi xuống xem thử.” Diệp Huyền Tần dặn dò một câu rồi bay xuống phía dưới.Anh lướt nhìn phía hiện trường thì thấy đám người xa lạ kia và quân đoàn Thanh Long đang cãi nhau với thái độ hết sức kiêu ngạo Chuyện gì thế?
Diệp Huyền Tần mở miệng hỏi.
Lão trưởng thôn cung kính bước lên nói: “Thần Soái, những người này muốn gặp ngài.”
“Tôi bảo họ đợi ở đây để tôi đi bẩm báo cho ngài một tiếng nhưng kết quả họ lại không đồng ý.”
“Họ cứ muốn xông vào, thậm chí còn ra tay với những người của chúng ta nữa Diệp Huyền Tần gật gật đầu và vỗ vỗ vai của Lão trưởng thôn: “Làm tốt lắm.”
“Thần Soái, đã lâu không gặp rồi.” Đám người xa lạ kia đột nhiên lên tiếng.
Diệp Huyền Tần dõi theo chỉ cảm thấy người đối diện có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089486/chuong-1687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.