Ông ta giống như một chiếc máy thu hoạch mạng người vậy, những đối thủ đứng gần ông ta cứ vậy mà lần lượt ngã rạp hết xuống.
Chưa đầy mười phút sau, hơn ba mươi người võ sĩ trong sân đều ngã gục hết.
Còn tẩu thuốc của trưởng thôn thì vẫn đang cháy dở, khói thuốc lượn lờ.
Ông trưởng thôn đặc ý hít một hơi thuốc, nói với vẻ khinh thường: “Một đám phế vật mà cũng dám vênh váo với tôi, nực cười.”
Những người hàng xóm láng giềng đứng xem đều trợn mắt há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Trời đất ơi, lão già này biết đánh nhau thật đấy à?
Đa số những người ở đây đều tầm tuổi ông trưởng thôn, nhưng bình thường đi bộ ngoài đường thôi họ cũng thấy mệt rồi, vậy mà ông lão này lại còn lợi hại hơn cả mấy người trẻ.
Nhưng họ còn chưa biết rằng vừa nãy ông lão trưởng thôn còn chưa thể hiện thực lực thật sự của mình.Ông ta đánh thắng những người võ sĩ này hoàn toàn là nhờ vào sức mạnh của cơ thể.
Nếu như ông ta dốc hết sức lực, thi triển kinh khí, thì đám võ sĩ này còn chẳng đỡ nổi một chiêu của ông ta.
Trong giây phút nào đó, Tứ Gia cũng thấy hơi sợ. Nhưng ngay sau đó, ông ta liền bình tĩnh lại.
Ông lão này biết đánh nhau thì sao chứ? Người này cùng lắm thì có thực lực ngang mình, là cường giả cấp chiến thần mà thôi.
Hai bên ngang hàng nhau.
Hơn nữa, đảm võ sĩ cấp dưới của ông ta ở bên ngoài, cũng đủ để đè chết ông trưởng thôn này rồi. Ông trưởng thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089442/chuong-1643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.