Cùng với tiếng thì thầm của Bất Chí sau lưng Diệp Huyền Tần: “Đội Lính đánh thuê Bảo Biển? Nghe có vẻ quen.
Ông Sở nghe thấy tiếng thì thầm của Bất Chí mới chú ý đến ông ta.
Ông ta nhìn Bất Chí, không ngờ rằng tình cảm lại trở nên xúc động.
Ông ta đập bàn kinh ngạc: “Đệt, là ông sao!” Bất Chí dò xét ông Sở, biểu cảm đầu tiên là nghi ngờ, sau đó cũng kinh ngạc không kém: “Là ông!”
“Ông còn sống.”
Trong lòng Diệp Huyền Tần cực kì vui mừng, thật không thể ngờ rằng ông Sở lại quen Bất Chí, xem ra có thể điều tra thêm được một số chuyện bên trong của Bất Chỉ rồi.
Diệp Huyền Tần vội nói: “Hai người quen nhau sao?” “Quen.
“Không quen.
Dường như hai người nói cùng một lúc.
Chẳng qua ông Sở nói “Quen” còn Bất Chí lại nói “Không quen. Ông Sở mằng: “Đệt, lão già ông đã làm chuyện gì trái với lương tâm nên không dám thừa nhận chứ gì.”
Bất Chí: “Nghe không hiểu ông đang nói bậy nói bạ gì cả, tôi đâu có quen ông.
Ông Sở: “Ha ha, bây giờ chối bỏ còn có ý nghĩa gì sao? Biểu hiện ban đầu của ông đã chứng minh ông quen tồi rồi.”
Tôi…
Bất Chí im lặng.
Trước đây quả thực là do ông ta quá kinh ngạc nên mới để lộ ra biểu hiện quen ông Sở.
Ông Sở nói: “Long Soái, nói cho tôi nghe thử anh đã tìm ông già này từ đâu ra đấy.
Diệp Huyền Tần đáp: “Chuyện này nói ra thì dài để sau này tôi sẽ từ từ nói cho ông nghe.” “Bây giờ ông nói cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089345/chuong-1546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.