Rất nhanh, bọn họ đã trở về cửa chính của nhà họ Chung.
Lúc này, Sát Lang, Độc Lang và Hắc Bao Công đang tranh luận với vương giả ngoại môn của nhà họ Chung về cái gì đó.
Độc Lang: “Các người muốn dùng những thứ đồ bỏ này để lừa chúng tôi à, xem chúng tôi là ăn xin à.”
Vương giả ngoại môn tức giận nói: “Đồ bỏ?” “Mấy thứ này được đặt ở nhà họ Chung thì cũng là báu vật hiếm có.” “Giá trị của những thứ này gấp mấy lần linh thạch.”
“Nếu các người có thể tìm ra những thứ ở bên ngoài có thể so sánh với những món báu vật ở nhà họ Chung thì tôi sẽ chặt đầu của mình xuống để các người làm banh đá.”
Độc Lang hơi suy tư một chút, sau đó anh ta nói: “Tình cảm giữa tôi và anh tôi khó có thể mua được bằng tiền, nó quý báu hơn báu vật của nhà các người rất nhiều.”
“Được rồi, bây giờ mau chặt đầu xuống làm banh cho tôi đá đi, hoặc là dẫn chúng tôi đến nơi cất giấu báu vật để chúng tôi lựa chọn.”
“Các người thật xấu xa!” Sắc mặt của vương giả ngoại môn chuyển từ đỏ sang xanh rồi lại thành đen và trắng: “Đừng cho là tôi nhìn không ra tính toán của các người, mấy người rõ ràng muốn đi vào nơi cất giấu báu vật để lấy trộm báu vật của chúng tôi.”
Tâm tư của ba người bị nhìn thấu, nên bọn họ có một chút xấu hổ.
Có điều, Độc Lang vẫn còn cứng cổ, mặt dày mày dạn nói: “Hừ, cái gì gọi là trộm chứ, chúng tôi chỉ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089343/chuong-1544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.