Lúc này, Chiến thần Côn Luân có thể từ chối
được sao?
Đương nhiên không thể.
Nếu như ông ta từ chối, ông ta có thể biết chắc chắn rằng nhà họ Chung có thể giết chết ông ta ngay tại chỗ hay không.
Ông ta đạt đến cấp Vương, có thể ở bên ngoài tung hoành ngang dọc không phải là giả.
Nhưng ở trước mặt nhà họ Chung thì chỉ như miếng thịt trên thớt, mặc người ta xâu xé.
Dù sao thì ở bên ngoài vẫn luôn đồn rằng nhà
họ Chung có cường giả cấp cao nhất.
Chung Mục Tú nói: “Đương nhiên là chắc chắn lấy được nguyên vẹn."
“Trong ngày hôm nay tôi sẽ mang linh thạch tới cho hai người luôn.
"Hai người ở đây chờ tôi một lát
Chung Mục Tú nói xong thì đi vòng về cửa đá.
Thiên Hành Kiện lau mồ hôi lạnh trên trán: "Vua cha, liệu ông Chung có phải là môn chủ nhà họ Chung không?”
“Nếu như chúng ta tạo dựng mối quan hệ với môn chủ nhà họ Chung thì sẽ chỉ có trăm cái lợi mà không có hại nào với nhà họ Thiên chúng ta.
“Tham gia kế hoạch lớn của nhà họ Chung là vinh hạnh của chúng ta."
Chiến thần Côn Luân dở khóc dở cười: “Môn chủ nhà họ Chung? Con nghĩ nhiều rồi.”
“Ông ta cùng lắm chỉ là đệ tử ngoại môn của nhà họ Chung mà thôi.”
Cái gì!
Thiên Hành Kiện trợn mắt há mồm, vẻ mặt sợ
hãi.
Chung Mục Tú chỉ là đệ tử ngoại môn của nhà họ Chung!
Nhưng dù ông ta chỉ là đệ tử ngoại môn, Chiến thần Côn Luân đường đường là vương giả cũng phải quỳ gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089301/chuong-1502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.