“Nói đi, chủ nhân của các cậu là ai?”
Diệp Huyền Tần mở lời, toàn thân của ba tên kia khẽ run lên.
“Anh… rốt cuộc anh là ai!” Sát thủ dẫn đầu nơm nớp lo sợ, nói: “Sao có thể mạnh như vậy được!”
Diệp Huyền Tần: “Vẫn chưa đoán ra sao?”
Ba người vẫn chưa hiểu mô tê gì.
Sát thủ dẫn đầu thận trọng nói:
“Chúng ta từng quen biết với chiến thần Côn Luân, chiến thần Côn Luân cũng chưa tới mức này.”
“Thần Soái cũng có sức mạnh tương tự, tuy nhiên đó đã là cực hạn của ông ta, anh không thể nào là ông ta được.”
“Chẳng lẽ anh là… cường giả cấp Vương?”
Diệp Huyền Tần không trả lời, chỉ cười với bọn họ một cách ý vị. Xem như là xác nhận thân phận cường giả cấp Vương.
Đùng đoàng!
Ba người bọn họ như gặp phải ngũ lôi oanh tạc, trời đất quay cuồng, xém chút nữa bị doạ tới nỗi choáng váng. Mới vừa rồi bọn họ đã có ý định giết chết đệ nhất Đại Hạ, cường giả cấp Vương!
Quả thật quá ngu xuẩn rồi.
Ba người không cần nghĩ ngợi, gần như đồng thời chuẩn bị cắn lưỡi tự sát.
Trước khi chưa xác định được thân phận của đối phương, bọn họ còn thấy mình vẫn còn con đường sống.
Nhưng bây giờ, biết được đối phương là cường giả cấp Vương, bọn họ chết chắc rồi.
Để người này giết chết, chi bằng tự mình kết liễu còn thoải mái hơn.
Mà Diệp Huyền Tần há lại cho bọn chúng cơ hội tự sát sao?
Anh không chút do dự giáng cho ba người mỗi người một bàn tay. Ba bàn tay tạo nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089135/chuong-1336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.