Lần này, Sát Thần Bạch Khởi rõ ràng bị Diệp Huyền Tấn đánh bay.
Cuối cùng giữa cơ thể bị nạm một vết nứt.
Sát Thần Bạch Khởi hả miệng nôn ra một ngụm máu.
Không đợi Sát Thần Bạch Khời lấy lại tinh thần, kiểm Long Vương trong tay Diệp Huyền Tần, cảng bắn mạnh ra chính giữa trái tim Sát Thần Bạch Khởi.
A!
Tiếng kêu thảm thiết của Sát Thần Bạch Khởi vang vọng trong hang động thật lâu.
Trái tim của ông ta bị đâm xuyên qua, lần này không có chút hi vọng sống sót nào.
Mà căn cơ của Diệp Huyền Tần, cũng hoàn toàn bị tổn hao hết. Tốc độ suy yếu của cơ thể anh mắt thường cũng có thể thấy được, vắng trấn toát ra từng lớp mồ hôi lạnh, nhịp thờ khó khăn,
Cuối cùng, anh ngay cả sức lực để đứng thẳng cũng chẳng còn, giống như bãi bản ngã nhào xuống dát. "Tao không phục, tạo không phục! Sát Thần Bạch Khởi dùng chút sức lực cuối cùng liên tục gào thét.
Chưa đến ba giây, Diệp Huyền Tần yếu ớt tựa như một bãi bùn.
Nói cách khác, vừa rồi chỉ cần anh kiên trì thêm ba giây, liền có thể xoay chuyển càn khôn.
Nhưng, hết lần này đến lần khác,
Anh không thể kiên trì thêm nữa.
Diệp Huyền Tần cười đẩy giễu cợt: "Không phục, đánh... tiếp!"
Sát Thần Bạch Khởi cắn chặt hàm răng, máu không ngừng chảy ra giữa hai hàm răng. "Diệp Huyền Tần, mày cho rằng tao chết rồi, mò linh thạch này sẽ an toàn? Đại Hạ sẽ yên bình?" "Không, tao muốn nhắc nhở mày, cho dù tạo chết, mỏ linh thạch này cũng sẽ không rơi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089059/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.