Diệp Huyền Tân bị thương nghiêm trọng không phải giả. Nhưng đối phó với mấy tiểu lâu la này vẫn còn dư sức. Vài chiếc ngân châm chính là đánh vào thống huyệt của mấy người thị vệ.
Mấy thị vệ ngã xuống đất, liên tục kêu la thảm thiết. “Đậu má, cái này là cái thứ gì vậy?" “Đau quá... Tôi cảm giác chân mình sắp gãy rồi." “Cứu mạng... Mau đi gọi bác sĩ đi!”
Người mặc áo truyền thống sửng sốt một chút, vội vàng đi kiểm tra mấy người.
Nhưng, ngân châm đã hoàn toàn đâm sâu vào trong da thịt của bọn họ.
Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng không có cách nào phán đoán được thương thế.
Càng đừng nói đến việc cấp cứu.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt nghiêm trọng. “Trách không được không thấy sợ hãi, hóa ra thật sự có mấy phần bản lĩnh." “Nhưng mà, tôi vẫn khuyên các người không nên phản kháng, ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng." "Chút thực lực đó của người ở trong mắt các vị nhân vật lớn sau lưng bọn tôi không đáng nhắc tới.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười.
Anh còn ước gì có thể đem người mấy vị đứng sau lưng của đối phương dẫn ra hết, để chính mình có thể bắt hết một lượt.
Anh nói: "Đừng nói tôi không cho ông cơ hội, đem con bài chưa lật sau lưng ông xuất chiều ra đi."
Nói xong, anh lại vung tay lên.
Ngân châm đâm vào thống huyệt của người mặc áo truyền thống, người mặc áo truyền thống cũng đổ rạp xuống đất, đau đớn rên rỉ.
Diệp Huyền Tần lo lắng người mặc áo truyền thống sẽ chạy mất, vì vậy đã để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089037/chuong-1238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.