Cô bé nói: "Cháu tên Trương Tử Mai." "Rất tốt." Diệp Huyền Tần vui mừng mim cười.
Khi anh đang định nói rõ mình là ông chủ của bố CÔ,
Thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Sơn Dương Hồ dẫn theo đám người đi vào. Cô bé lo lắng bật dậy, nơm nớp lo sợ nhìn bọn họ.
Sơn Dương Hồ nói với một người mặc áo truyền thống: “Ông Triệu, cô ấy chính là người ông đang tìm kiếm.
Ông Triệu mặc áo truyền thống gật gật đầu: “Giống, thật sự rất giống. Trương Tử Mai cẩn thận hỏi Sơn Dương Hồ: “Trưởng làng, bọn họ là ai vậy?" "Cháu không biết họ, họ tìm cháu làm gì?"
Sơn Dương Hồ nói: "Tử Mai, là người của Cục hải quan, có một số việc cần hỏi cháu, cháu hãy phối hợp thật tốt với bọn họ."
Trương Tử Mai nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.
Người mặc áo truyền thống nói: "Tám năm trước cô dọn đến đây?”
Trương Tử Mai gật đầu: "Vâng."
Người mặc áo truyền thống hỏi: “Bố của cô có phải là
Trương Vân không?" "Bố cô đưa cô đến nơi này phải không?”
Trương Tử Mai vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết
Trương Vân gì đó.” “Người nhà tôi mất sớm, tôi vì kế sinh nhai mới chuyển đến làng chài Chu Ngư.
Người mặc áo truyền thống, “Cô nghĩ rằng cô có thể gạt được chúng tôi?" "Vẻ ngoài của cô rất giống với Trương Vân." "Hơn nữa trước đó chúng tôi đã so sánh DNA của cô với Trương Vân và xác nhận rằng các người có quan hệ cha con."
Trương Tử Mai trầm mặc.
Ngay cả DNA đã được nghiệm chứng so sánh, thì cô có nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089036/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.