Độc Lang vội vàng nhắc nhở: "Anh trai, nhận đầu."
Diệp Huyền Tần mở hộp đựng di vật của Đại đội trưởng Mã ra, cái đầu rơi vào trong hộp.
Anh cẩn thận đóng hộp lại, vỗ nhẹ: "Đại đội trưởng Mã, cuối cùng anh cũng có thể yên nghỉ rồi."
Những người khác ở hiện trường, cũng từ một tiếng "anh" của tướng quân Phương Bắc mà nghĩ rằng Diệp Huyền Tần có thể chính xác là Thần Soái.
Sự nhận thức này khiến cho tâm tư của mọi người gần như không thể kiểm soát được. Cuộc đời này có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của một Thần Soái thì có chết cũng không tiếc.
Mọi người theo bản năng mà đồng loạt quỳ xuống: "Nghênh đón Thần Soái!"
Diệp Huyền Tân hít một hơi thật sâu rồi nói: "Mọi người, đều là những người đàn ông đã bảo vệ quốc gia thật tốt, đã không để cho Bắc Chiến Vương dẫn vào con đường sai lầm lạc lối." "Ông ta, không xứng đáng làm Thống Soái của mọi người."
Đích thân Thần Soái buộc tội Bắc Chiến Vương, xem ra Bắc Chiến Vương đúng thật là sử dụng quyền lực vì mục đích cá nhân để mưu hại cộng sự.
Chỉ nháy mắt, sự hiện diện của Bắc Chiến Vương trong lòng bọn họ đã sụp đổ, mọi người đều bắt đầu chửi bởi Bắc Chiến Vương.
Diệp Huyền Tần nói: "Chuyện hôm nay không được phép để lộ ra bên ngoài." "Nhất là thân phận của tôi, lại càng tuyệt đối phải giữ bí mật." "Người nào không tuân lệnh thì giết không thal"
Mọi người nào dám không nghe theo: "Vâng lệnh Thần Soái dạy bảo."
Diệp Huyền Tần xoay người rời đi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088889/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.