Lý Nguyên Đạo gật đầu như gà mổ thóc.
Diệp Huyền Tần đưa Liễu Thành Gia rời khỏi. Lý Nguyên Đạo khó khăn di chuyển bước chân, đi ra khỏi phòng.
Căn phòng này, ông ta không bao giờ muốn ở lại, quá đáng sợ.
Thủ đô, nhà họ Diệp!
Quản gia Diệp vừa mới ngầm báo tin cho Diệp Huyền Tần, đã bị trói lại, quỳ ngay giữa phòng khách.
Dấu tay trên mặt ông ấy rất rõ ràng, khóe miệng rỉ máu, hơi thở thì thoi thóp.
Người nhà họ Diệp và gia chủ nhà họ Diệp là Liễu Yên Nhi, vây quanh quản gia Diệp.
Bà cụ Diệp nhìn vị trí đặc quyền đã từng thuộc về mình, bây giờ lại phải ngồi chung với người khác họ thì tâm trạng không phải phức tạp bình thường.
Bà ta đem sự tức giận này trút lên người quản gia Diệp.
Bà cụ Diệp không ngừng mắng chửi: "Cái lão già như ông, lại dám ngầm báo tin cho thằng nghịch tử nhà họ Diệp kia, đúng là đại nghịch bất đạo"
"Bởi vì ông, mà thằng nghịch tử kia lại thoát được, nhà họ Diệp ta sẽ không tha cho ông."
Mặc dù quản gia Diệp đã cực kỳ suy yếu, nhưng ông vẫn dùng lý lẽ để tranh luận.
"Bà cụ Diệp, cậu chủ cũng mang họ Diệp, trong người cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Diệp."
"Cậu ấy không phải là kẻ thù của nhà họ Diệp ta!"
"Lúc trước bà phân biệt đối xử với cậu ấy cũng thôi đi, sao còn muốn hại chết cậu ấy?"
Bà cụ Diệp tức giận mắng: "Cút! Cái thằng nghịch tử đó, không được mang họ Diệp."
"Nó chính là sự sỉ nhục của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088789/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.