Cả nhà Ngô Bội Thanh đi đến.
Tiếng hò hét to vang dội đã thành công khiến cả nhà họ Ngô thêm phần hoảng sợ.
Bố Ngô ngờ vực không hiểu gì nhìn Ngô Bội Thanh: “Có chuyện gì vậy?”
Ngô Bội Thanh xông lên, nhanh chóng cầm bài vị của Ngô Nhất Trí từ bàn thờ bài vị gia tộc xuống.
“Ai cho các người đem bài vị Ngô Nhất Trí đặt ở bàn thờ bài vị của gia tộc chứ”
Bố Ngô nói: “Nhất Trí là người nhà họ Ngô mà, không đặt ở bàn thờ bài vị thì đặt ở đâu đây?”
Ngô Bội Thanh nói: “Những bài vị có thể bày biện ở bàn thờ bài vị nhà họ Ngô đều là bài vị của những người đã có công lao cống hiến to lớn cho gia tộc.”
“Còn vị Ngô Nhất Trí kia đã đóng góp được gì cho nhà họ Ngô chứ”
Ngô Ngọc Tâm giải thích: “Anh của tôi là liệt sĩ được đặc cấp, làm rạng danh tổ tông vinh quang dòng tộc đến thế, lẽ nào lại không được tính là cống hiến cho gia tộc”
Ngô Bội Thanh nói: “Ha ha, vinh quang, là thứ đồ mờ ảo không nhìn thấy cũng không nằm được, thứ mà chúng tôi muốn, là cống hiến rõ ràng, là vàng thật là bạc trắng”
Nói xong, Ngô Bội Thanh đem bài vị của Ngô Nhất Trí đặt vào chỗ của người hầu.
Cái gì chứ!
Cả nhà Ngô Ngọc Tâm bản ra tia lửa giận dữ tung tóe từ hai mắt, bộc lộ sự phẫn nộ.
Ngô Nhất Trí mới thật sự là dòng chính của nhà họ Ngô.
Mà cả nhà của Ngô Bội Thanh chỉ có thể xem như dòng nhánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088626/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.