Ngô Ngọc Tâm ngay lập tức giải thích với Diệp Huyền Tần.
Thì thà họ Ngô mà Ngô Ngọc Tâm đang ở tại, chính là một nhánh nhỏ của nhà họ Ngô ở khu trung tâm thành phố.
Nhà thờ tổ tiên của dòng họ Ngô ở bên trong nhà họ Ngô ở khu trung tâm thành phố.
Trước đây, bởi vì Sát Lang là lính đào ngũ, nhà họ Ngô ở khu trung tâm thành phố đã không đồng ý cho linh vị của anh ta bước vào nhà thờ tổ tiên của nhà họ Ngô, vì họ sợ như vậy sẽ làm dơ bẩn tổ tiên của bọn họ.
Bây giờ đã chính thức xác nhận Sát Lang là một liệt sĩ, gia đình của Ngô Ngọc Tâm mới khẩn thiết cầu xin để đưa linh vị của Sát Lang được trở về nhà thờ tổ nhà họ Ngô ở khu trung tâm thành phố đã đồng ý rồi.
Bọn họ cho Ngô Niệm từ đến để đón linh vị của Sát Lang trở về nhà thờ tổ tiên.
Diệp Huyền Tân nghe xong liền tức giận nói: “Người anh em của tôi là liệt sĩ hạng nhất, chịu trở về nhà thờ tổ tiên của nhà họ.
Ngô các người là vinh hạnh cho nhà họ Ngô các người lắm rồi! “
“Vậy mà nhà họ Ngô chỉ cho một con ranh con đến đón cậu ấy, đây là các người đang xem thường liệt sĩ hay sao? Xem thường sự uy nghiêm của quân đội chúng tôi phải không?”
Ngô Niệm Từ cười khểnh nói: “Tôi đây chính là coi thường đấy, thì sao?”
“Sát Lang cho dù có là liệt sĩ đi chăng nữa thì cậu ta cũng đã chết rồi, cũng chẳng cống hiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088618/chuong-819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.