“Haiz” Bà Mộ thở dài, đứng dậy: “Quân Thiếu, mẹ đã sớm nói cho con loại con gái thấp hèn này là sao chổi, không thể lấy, con lại không nghe”
“Được rồi được rồi, không cưới xin gì nữa hết. Bảo vệ, đánh gãy chân hai người này rồi ném tới sông bảo vệ thành đi”
“Còn có hai ông bà già kia, không phải thích nhặt rác rưởi sao? Cứ ném đến nhà máy xử lý rác thải Tây Thái Bình Dương thôi”
Một đội bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức xông lên, bao vây lấy Diệp Huyền Tân.
Ầm!
Đầu óc Ngô Ngọc Tâm nổ tung tại chỗ.
Chuyện xấu mà, anh trai này đã gây ra chuyện xấu rồi.
€ó lẽ anh ta sẽ hại chết bọn họ mất.
Cô vội vàng đau khổ cầu xin bà Mộ: “Tôi… Tôi quỳ xuống kính trà cho bà… Bà bảo tôi làm cái gì đều được hết”
“Cầu xin bà hãy buông tha cho đồng đội của anh tôi và bố mẹ tôi, về sau tôi sẽ làm trâu ngựa cho n; Bà Mộ cười lạnh: “Xin lỗi, tôi chê cô bẩn, không uống được trà của cô”
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Ngô Ngọc Tâm rơi vào trong tuyệt vọng thật sâu.
Bố Ngô và mẹ Ngô cũng đứng ngồi không yên, không biết phải làm sao.
Bà Mộ lạnh lùng quát: “Còn đứng đó làm cái gì, còn không mau ra tay đi”
Bảo vệ đang muốn ra tay, Diệp Huyền Tân chợt hô lên: “Chờ một chút”
Mộ Quân Thiếu đang lắp lại chân giả, đứng dậy, cười lạnh liên tục: “Thế nào, bây giờ đã biết sợ hãi?”
“Quỳ xuống đất đập đầu một trăm cái cho ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088594/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.