Ngô Ngọc Tâm tỏ vẻ khó xử.
Lạy trời lạy đất lạy bố mẹ, dựa vào cái gì mà phải quỳ người không có quan hệ máu mủ này chứ.
Mộ Quân Thiếu uy hiếp nói: “Cô có còn muốn chữa bệnh cho bố cô nữa không?
“Được, tôi quỳ” Ngô Ngọc Tâm cắn chặt môi đỏ, đang muốn quỳ xuống!
Không thể quỳ!
Một giọng nói cao vút vang vọng thật lâu trong đại sảnh.
Mọi người sợ hãi, vội vàng nhìn lại theo tiếng.
Là ai to gan lớn mật như thế, dám ồn ào gây chuyện ở đây.
Anh ta không sợ chọc giận nhà họ Mộ, nhà họ Mộ chặt anh ta thành tám khúc sao?
Người nói đương nhiên là Tân.
Ở đây cũng không có ai nhận ra anh, chỉ nghị luận ầm ï.
“Người trẻ tuổi này là ai? Không quen”
“Không giống như là họ hàng của chú rể… Hả? Hai ông bà già bên cạnh anh ta là bố mẹ của cô dâu”
“Trời ạ, không phải chứ. Bố mẹ của cô dâu trông như ăn mày thế này ư? Không phải nói gia đình cô dâu giàu có sao?”
“Ngốc lắm, đó là cậu Mộ không muốn để cho người ta biết ông ta cưới một cô gái nghèo hèn, nên mới cố ý nói dối vậy”
“Phụt, ha ha, cậu Mộ lại cưới con gái của ăn mày, làm người ta cười đến rụng răng”
“Vậy người trẻ tuổi lên tiếng này, không có gì bất ngờ thì chính là con của bọn họ, anh trai của cô dâu”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, anh trai của cô dâu là một tên đào binh, đã sớm chết rồi. Người trẻ tuổi kia hẳn là họ hàng của Huyền cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088593/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.