Anh gần như chạy lên theo bản năng, trèo qua lan can, một tay giữ lấy lan can, tay còn lại giữ lấy cô gái vừa gặp trong giây lát.
Dương Mai tuyệt vọng giấy dụa kêu lên: “Buông tôi ra, để cho tôi chết, tôi không cần ai quan tâm.”
Diệp Huyền Tân: “Đừng chết ở đây, làm ô nhiễm môi trường.”
Dương Mai ngây người.
Khó khăn lắm mới có người đến cứu cô, nhưng lý do người ta cứu cô là vì không muốn làm ô nhiễm môi trường!
Quả nhiên, cô chính là một kẻ sống thì lãng phí không khi, chết thì lãng phí đất!
Cô càng quyết tâm chết, cô giấy dụa mạnh hơn.
Cánh tay của Diệp Huyền Tân dùng sức, cố gắng muốn đưa cô gái này lên cầu.
Kết quả là, không ngờ lan can của cây cầu đã cũ hỏng từ lâu, Diệp Huyền Tân vừa dùng sức, lan can liền rơi ra.
Diệp Huyền Tân và Dương Mai cùng nhau lao xuống sông.
Mẹ kiếp!
Diệp Huyền Tân vô thức chửi thề.
Lúc đi anh vội nên không mang theo quần áo thay.
Quần áo ướt thế này, đêm nay anh phải làm thế nào?
Dương Mai vừa nãy còn một lòng đòi chết, bây giờ vừa chạm vào nước cô liền sợ, cô vốn chỉ quen ở cạn, lần đầu tiên chạm vào nước, nên sợ hãi là điều không tránh khỏi.
Theo bản năng cô cào cấu xung quanh, cô nắm được cánh tay của Diệp Huyền Tần, liền bám chặt không buông, Diệp Huyền Tân chỉ còn một tay, không thể bơi được.
Anh chìm chìm nổi nổi giữa sông, tức giận nói: “Đừng nắm cánh tay của tôi, ôm chặt eo tôi.”
Thế nhưng, khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088509/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.