Khang Hữu Vi lại lần nữa bị đá bay lên, đập vào trên người mấy tên bảo vệ,
Cả đảm ngã sõng soài xuống đất.
Lần này Diệp Huyền Tân dùng lực mạnh khiến cho đám bảo vệ ngã xuống, thở không ra hơi. Bọn chúng khóc không ra nước mắt, hai lần định ra tay nhưng lại bị Khang Hữu Vi ngã đè lên, cảm tưởng như sắp phế đến nơi.
Mấy tên nhân viên bảo vệ không còn mặt mũi nào nữa. Mọi người tại hiện trường càng thêm bàng hoàng.
Đây có phải là nhân viên phục vụ đã làm việc cùng chúng ta năm đó không?
Đây là kẻ nhát gan mà ai cũng có thể bắt nạt và không bao giờ dám phản kháng lại sao?
Không, anh không phải là kẻ hèn nhát, chỉ dựa vào sức lực mà anh vừa thể hiện ra ngoài cũng đủ để nghiên nát hơn trăm người bọn họ.
Người ta đâu phải không dám phản kháng, chỉ là… không thèm đếm xỉa tới bọn họ mà thôi.
Khang Hữu Vi giận ói máu, gã ta gào lên: “Báo cảnh sát… cho tao… khụ khu… báo cảnh sát bắt cậu ta lại… khu khu, khu khu..”
Gã ta hét khản cả cổ.
Nhân viên lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cảnh sát. Diệp Huyền Tân thở dài, rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Hải.
Diệp Huyền Tân: “Ông Hải à, ông dạy đám nhân viên của ông kiểu gì thế? Còn dám đánh cả ông chủ.”
Khang Hữu Vi la lên: “Ông chủ? Cậu ư… con mẹ nó… ông chủ!” “Tao nhổ vào, khu! Hôm nay… cho dù mày có gọi điện thoại cho ai… Cũng không giúp ích gì được đâu. Khụ khụ!”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088403/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.