Diệp Huyền Tần thở dài, vẻ mặt thất vọng: “Ầy, anh làm thế này khiến tôi khó xử quá, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một người ăn phân thì làm sao nỡ bỏ qua cho được? Không thì thế này đi, Phạm Thúy Lan, hai ngươi xem như một người, anh ta không chịu ăn thì cô ăn đi.”
Phạm Thúy Lan: “Cút!”
Bây giờ cảm xúc của cô ta phức tạp không nói nên lời.
Cô ta đã đánh giá thấp Diệp Huyền Tần rồi.
Tất nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ.
Vấn đề là tên đáng chết này hại cô ta dùng tám trăm bảy lăm tỷ mua một tảng nguyên thạch có thể nói là “rác”.
Còn anh thì lại dùng ba tỷ rưỡi lấy được một tảng nguyên thạch mài ra lục toàn phần.
Sự khác biệt hoàn toàn trái ngược nhau này khiến Phạm Thúy Lan cảm giác mình giống như loại tôm tép nhãi nhép nhảy tưng tưng trước mặt anh.
Cô ta nghĩ cả đời này cô ta sẽ không bao giờ chơi trò cược đá này nữa.
Từ Nam Huyên nói: “Không ăn phân thì cũng được thôi, cô hãy đưa lại tảng nguyên thạch cô vừa cắt đây cho chúng tôi đi.”
Ít nhất thì tảng của Phạm Thúy Lan cũng có một lớp đế vương lục, khai thác và bán ra chắc cũng phải được trăm tỷ.
Lấy được tảng nguyên thạch đó thì cô ta cũng dễ bề ăn nói với gia tộc.
Diệp Huyền Tần kinh ngạc nhìn Từ Nam Huyên.
Da mặt cô ta thật là dày.
Lúc nãy vẫn còn khinh thường anh không biết gì về được đá mà mới chớp mắt đó thôi đã vội vàng chia sẻ thành quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088236/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.