Nhân viên cũng mang vẻ mặt chán không muốn nói gì: “Anh Huyền Tần, nếu như mài tảng đá này thì có mài đến sáng hôm sau cũng không ra gì nữa là. Chúng tôi phục vụ cắt đá hoàn toàn miễn phí cho anh nên anh đừng yêu cầu quá đáng như thế…”
Diệp Huyền Tần: “Yên tâm, tôi sẽ trả tiền theo mức giá thông thường.”
Anh đã nói thế thì mấy người kia cũng không phải e dè điều gì nữa, bắt đầu lười nhát mài đá.
Mọi người cảm thấy hơi nhàm chán.
Hà, lần này có vẻ phải chờ hơi lâu.
Nói không chừng chắc tôi nay phải qua đêm ở chỗ này luôn còn chưa thấy một tí lục nào.
Có người mất hết kiên nhẫn nên chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng vào đúng lúc này thì nhân viên lại đột ngột kêu lên thật to, tham thở: “Ôi trời đất ơi, trời đất ơi… Không thể tin được, thật sự không thể tin được… Là do tôi hoa mắt rồi ư!”
Cái gì với cái gì cơ?
Mọi người hơi sửng sốt, ai cũng dùng ánh mắt nóng cháy ánh mắt nhìn về phía mặt đá đang mài.
Lục!
Không ngờ lại là lục!
Mảng lục đó chỉ cách mặt cắt có mấy milimet mà thôi!
Hơn nữa mảng lục đó còn trong bắt như một vũng nước xanh biếc có thể nhỏ nước xuống bất kì lúc nào…
Đây là… Đế vương phỉ thúy còn hiếm và tốt hơn đế vương lục gấp mấy lần!
Đây là cơ hội trăm năm có một, ngàn năm có một đấy!
Đánh chết bọn họ cũng không ngờ được rằng có một ngày mình có thể chứng kiến tận mắt một tảng đế vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088235/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.