Từ Nam Huyên bên cạnh cứ lải nhải: “Chậc chậc, sói đói. Đã nghèo hèn, yếu đuối không có tí bản lĩnh nào rồi mà dám tơ tưởng được ngủ với chị em tôi, con khỉ nhé, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Lý Khả Diệu cũng dở khóc dở cười.
Sao thằng bé Huyền Tần này lại không chịu hiểu ra thế này, vội chết mất.
Bà muốn ngả bài với Diệp Huyền Tần luôn cho rồi.
Phạm Thúy Lan càng nghĩ càng thấy tức.
Cô ta là Mạnh Bà, đó giờ chưa bao giờ phải nỗi uất ức lớn như thế.
Nhất là khi người sỉ nhục cô ta là một thằng đàn ông.
Diệp Huyền Tần, đời này bà đây sống không đội trời chung với anh.
Một tên đeo dây chuyền vàng bỗng nhiên chạy tới gần cô ta: “Người đẹp, em cũng tới chơi cược đá hả. Đúng lúc trong tay anh có mấy viên ngon lành lắm, em có muốn xem nó với anh không?”
Phạm Thúy Lan đang định nổi bão nhưng cô ta chợt đảo mắt, cố nén lửa giận cười quyến rũ: “Được thôi, chúng ta lên xe, cùng xem với nhau nhé.”
“Được được được.” Tên đeo dây chuyền vàng vui mừng quá đỗi.
Quả nhiên cô em này là gái làng chơi, vừa mới gặp mặt đã chơi rung xe rồi.
Hôm nay lời quá.
Phạm Thúy Lan dẫn tên đeo dây chuyền vàng tới chiếc xe của mình.
Tên đó đang định giở trò với Phạm Thúy Lan thì cô ta chợt nói: “Chờ chút đã, mở hai chân ra.”
“Được được được.” Tên đeo dây chuyền vàng mừng rỡ: ” Em thích làm gì thì làm.”
Nói xong tên đó bèn dạng hai chân ra.,
“Nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088225/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.