Lý Khả Diệu chủ động chuyển hướng đề tài: “Nam Huyên à, lần này con chuẩn bị bao nhiêu tiền để đấu giá nguyên thạch thế?”
Từ Nam Huyên nói: “Không quá hai trăm tỷ đồng. Thím ba à, con chỉ mua mấy nguyên thạch lớn thôi, ít nhất cũng phải hơn một tấn. Mấy cục nhỏ nhỏ tầm mấy chục ký hay mấy ký thì thôi bỏ qua, tỉ tệ chẳng được bao nhiêu mà khả năng xịt cũng cao lắm.”
Lý Khả Diệu gật đầu nói: “Được, không thành vấn đề.”
Bên này mọi người đang nói chuyện với nhau thì giữa sảnh đột nhiên có người nói to: “Tiêu rồi, ví tiền của tôi biến đâu mất tiêu rồi!”
Người hét lên đó chính xác là Phạm Thúy Lan.
Cô ta vừa la lên thì đã hấp dẫn được khá nhiều người để ý.
Sau khi phát hiện đó là một cô gái đẹp khá đặc biệt thì có nhiều người chủ động đi tới hỏi thăm ân cần.
“Người đẹp à, có khi nào em ra ngoài quên mang theo không?”
Phạm Thúy Lan tỏ vẻ “uất ức” nói: “Không thể có chuyện đó được, lúc đi ra tôi còn xác nhận lại mấy lần, không thể có chuyện quên không mang theo được.”
Có người nói: “Này, người đẹp bất cẩn quá rồi đó. Đây là nơi phức tạp đủ loại người trên đời, có trộm lẻn vào cũng là chuyện dễ hiểu thôi, theo tôi thấy ấy à, chắc là bị tên móc túi nào đó cuỗm đi mất rồi.”
“Người đẹp, em suy nghĩ lại cẩn thận coi lúc nãy có người nào tiếp xúc gần với mình không?”
“Đúng thế, nhất là kiểu bất cẩn đụng vào em một cái đó, hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088223/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.