Sự chênh lệch to lớn này làm cho Trần Hạ Lan gần như sụp đổ.
Trước kia Từ Lam Khiết không bằng cô ta, thậm chí còn phải nhờ vào năng lực của cô ta mà duy trì nhà máy.
Nhưng hiện tại, Từ Lam Khiết lại vượt mặt cô ta không biết bao nhiêu lần!
Cô ta không cam lòng, không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Từ Lam Khiết nhét tấm thẻ vào tay Trần Hạ Lan: “Hạ Lan à, cô cầm chỗ tiền này đi, giúp đỡ gia đình cô…”
Bốn chữ “giúp đỡ gia đình” kia đã đánh thẳng vào nội tâm Trần Hạ Lan.
Cô ta hét lên: “Cút đi!”
“Mày đang thương hại tao đang thông cảm với tao sao? Ha ha ha, Trần Hạ Lan đây không cần mày bố thí!”
“Từ Lam Khiết, ngày xưa mày không bằng tao, và bây giờ, hay mãi mãi về sau mày cũng không so được với tao!”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày tao sẽ đứng lên trên tất thảy, mày cứ chờ đó!”
Cô ta như phát điên lên, bẻ gãy tấm thẻ ngân hàng rồi ném xuống đất, dựng xe dậy rồi lái đi.
Từ Lam Khiết gọi cô ta, nhưng cô ta không hề quay lại, sợ rằng nước mắt sẽ chảy ra, làm lộ sự nhu nhược của mình.
Từ Lam Khiết thở dài: “Tội gì phải thế.”
Diệp Huyền Tần búng trán Từ Lam Khiết đang sầu não: “Ôi trời, em đó, cái tật hay rủ lòng thương nãy mãi mà không bỏ được.”
“Em nhớ này, người hiền lành sẽ bị chèn ép đó, sau này em cứ ngoan ngoãn đi theo anh đi, khỏi bị người ngoài bắt nạt.”
Từ Lam Khiết xoa trán, bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088186/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.