Sau một tiếng va chạm lớn, hai xe đâm sầm vào nhau.
Thanh chắn bảo vệ của ô tô đã bị hư hỏng, chủ xe đạp điện cũng ngã lăn ra đất.
Từ Lam Khiết kinh hãi che miệng: “Thôi xong, đâm vào người ta rồi.”
Diệp Huyền Tần giận dữ mắng: “Chết tiệt, làm hỏng xe của anh rồi.”
Từ Lam Khiết trừng mắt lườm Diệp Huyền Tần: “Đã là lúc nào rồi anh còn để ý đến xe với cộ, đi xem xem người ta có bị thương không đi.”
Diệp Huyền Tần bất đắc dĩ cười khổ.
Chiếc xe này đã đi cùng anh biết bao năm tháng, sao em biết được nó quan trọng đối với anh đến mức nào.
Bốn người lục tục xuống xe.
Chủ xe đạp điện đang nằm dưới đất, hò hét: “Lái xe kiểu gì thế, mắt mọc trên trán à.”
“Bồi thường đi, không đưa đủ ba trăm năm mươi triệu thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Nghe thấy giọng nói này, một nhà Từ Lam Khiết đều có chút sửng sốt.
Giọng nói này hình như là của… Trần Hạ Lan.
Mà nghe những gì cô ta nói, là đang giả vờ dàn cảnh bị đâm xe à?
Từ Lam Khiết vội vàng tiến lên quan sát, quả nhiên là Trần Hạ Lan.
Cô vội nói: “Hạ Lan à, cô không sao chứ, cô có bị thương ở đâu không, nếu có thì gia đình tôi sẽ chi trả tiền thuốc men.”
Nghe thấy thanh âm của Từ Lam Khiết, cả người Trần Hạ Lan chợt run lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Xác nhận là gia đình Từ Lam Khiết rồi, Trần Hạ Lan nhục đến mức muốn tự sát tại chỗ.
Xấu hổ quá, quá sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088185/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.