Càng ngày càng nhiều người đứng ra, quyết tâm muốn từ chức.
Diệp Huyền Tần cũng lần lượt lấy ra đơn từ chức của họ, cuối cùng trong ba mươi đơn chỉ còn lại năm đơn của năm người không đồng ý từ chức.
Diệp Huyền Tần đưa hai mươi lăm là đơn từ chức cho Nhã Mẫn: “Chị Nhã Mẫn, ký tên đi.”
Nhã Mẫn giật mình, nhỏ giọng nói: “Huyền Tần, chuyện này chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi.”
“Những người này tham gia từ khi hạng mục bắt đầu được xây dựng, họ đều là những người quen thuộc với hạng mục. Nếu như bây giờ sa thải bọn họ, e là sẽ ảnh hướng tới chất lượng và kỳ hạn của công trình, tổn thất sẽ vô cùng nghiêm trọng.”
“Chúng ta khuyên nhủ bọn họ thêm một chút đi.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười nói: “Chị Nhã Mẫn, cứ việc nghe em là được rồi.”
“Trong lòng em đã có dự tính cả rồi.”
Nhã Mẫn cảm thấy không khuyên nổi ảnh, chỉ đành bất đắc dĩ ký tên xuống.
Răng Hô thấy vậy cười lạnh: “Ha ha, vẫn còn chưa biết các người có sống qua nổi ngày hôm nay nữa hay không đâu, đừng có luyến tiếc hạng mục này nữa.”
Diệp Huyền Tần nhìn anh ta bằng một ánh mắt lạnh thấu xương, anh gằn giọng nói: “Câm miệng.”
Răng Hô bị dọa sợ run người, vội vàng ngậm chặt miệng.
Tạm thời vẫn chưa thể chọc tới tên nhãi này, ít nhất là cho tới khi cứu viện tới, nếu không tên nhãi này ra tay thì không xong rồi.
Một người đàn ông da ngăm đen, dáng người cơ bắp cũng ném tới một lá đơn trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088172/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.