Gấu Đen cười ác: “Muốn xin tha thứ?”
“Xin lỗi, tao đã cho mày cơ hội, mày không quý trọng. Bây giờ, mày không còn cơ hội nữa rồi.”
Diệp Huyền Tần vội nói: “Mày hiểu lầm tao rồi.”
“Tao không phải là cầu xin tha thứ, chỉ là muốn nói với tụi bây một câu, tụi bây chính là một đám rác rưởi, không có tư cách để tao phải động tay.”
Mẹ nó!
Gấu Đen hét lên như sấm: “Con mẹ nó mày thật là quá ngông cuồng rồi.”
“Mấy lời này, mày vẫn nên nói với Diêm Vương đi.”
Diệp Huyền Tần vẫn bình tĩnh như cũ: “Xuỵt, tụi bây nghe.”
Cả đám không hiểu được, nghe cái gì?
Hiện trường dần dần yên ắng lại.
Phạch phạch phạch phạch!
Đây là…tiếng máy bay?
Vù vù vù vù!
Có không ít xe con ở gần đây?
Ầm ầm, ầm ầm, tiếng dòng nước bị quẹt.
Đây là, ca nô đang lái tới bên này?
Gấu Đen cau mày một cái: “Con mẹ nó mày rốt cuộc đã giở trò quỷ gì? Tiếng gì vậy?”
Diệp Huyền Tần: “Tụi bây đi ra xem một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Gấu Đen liếc ánh mắt qua một tên lùn bên cạnh: “Chuột Lang, đi ra ngoài xem xem.”
“Được thôi” Chuột Lang vội vàng đáp ứng, đi ra khỏi kho hàng.
Nhưng chỉ vừa mới nhìn một cái, Chuột Lang hai con ngươi nhất thời thắt chặt, tim đập loạn.
Giữa không trung cách đó không xa, mấy chiếc trực thăng đang bay về phía bên này.
Trên đất liền, chằng chịt xe bọc thép, thậm chí là xe tăng cũng hướng về phía bên này chạy tới.
Hơn nữa còn ở trên sông, có mấy chiếc ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088110/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.