“Haiz.” Diệp Huyền Tần thở dài, đi đến bên cạnh Từ Lam Khiết, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.
“Lam Khiết, đi theo anh.”
“Trên thế giới này, luôn có một số kẻ không có mắt nhìn. Hôm nay anh sẽ cho bọn họ thấy rõ, có một số người, bọn họ chọc không nổi đâu.”
Anh dẫn Từ Lam Khiết đi thẳng tới trước mặt Trịnh Hà.
“Cút ngay cho tôi.” Diệp Huyền Tần tức giận quát.
Trịnh Hà giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy: “Con mẹ nó mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ông đây hả.”
“Cút ra ngoài, nơi này không có chỗ cho anh nói chuyện.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi cảnh cáo lần cuối, cút đi, trả chỗ lại.”
Trịnh Hà: “Mẹm kiếp, ông đây càng muốn ngồi chỗ này.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Được lắm, tôi giúp anh một chút.”
Tay anh đột nhiên đặt lên vai Trịnh Hà, nhấn nhẹ một cái.
Rắc rắc!
Phù phù!
Thoáng cái Trịnh Hà đã bị đặt lại lên ghế.
Ghế bằng gỗ thật không chịu nổi lực lớn như vậy, vỡ vụn tại chỗ.
Trịnh Hà đặt mông ngồi xổm trên đất.
Vừa khéo là một tấm ván gỗ bị vỡ vừa vặn cắm vào mông Trịnh Hà…
Anh ta bị đâm sâu vào da thịt.
Máu tươi, nhuộm đỏ cả quần.
A!
Trịnh Hà phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, che lấy cái mông lăn lộn trên mặt đất: “Mẹ nó, cứu mạng, cứu mạng…Đau chết ông đây rồi!”
“Con mẹ mày, chết, mày nhất định phải chết!”
Hít!
Mọi người ở đây không nhịn được hít sâu một hơi.
Cái thằng này thật là to gan!
Trịnh Hà là em vợ của Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088050/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.