Trần Uyên: “Không thể nói rõ với cô chỉ với vài ba câu.”
“Tóm lại bây giờ chỉ có Diệp Huyền Tần mới có thể cứu em trai cô. Cho dù cô dập đầu nhận lỗi cũng phải xin Diệp Huyền Tần cứu em trai cô.”
Phù phù!
Bị đả kích liên tục khiến cô ta cuối cùng chịu không nổi nữa, cơ thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Loạn, loạn hết rồi.
Vốn dĩ hôm nay em trai được trao quân hàm Thiếu Úy, Diệp Huyền Tần bị bắt.
Cô ta còn muốn nhìn Diệp Huyền Tần quỳ xuống đất cầu xin bản thân cứu anh ta.
Nhưng bây giờ lại là em trai bị bắt đi.
Mà chỉ có Diệp Huyền Tần mới có thể cứu được em trai.
Chuyện đời vô thường, tạo hóa trêu người!
Cô ta đột nhiên lao về hướng Diệp Huyền Tần, hai tay túm lấy tay của anh: “Diệp Huyền Tần, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi xin lỗi anh, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
“Tôi gả cho anh, bây giờ sẽ gả cho anh. Không phải anh vẫn luôn muốn đoạt được tôi sao? Đêm nay sẽ là đêm tân hôn của chúng ta được không, cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Diệp Huyền Tần dùng sức rút tay ra, tiện tay đem một cái gương ném xuống đất: “Cô có thể đem cái cái gương này ghép lại không?”
Gương vỡ khó lành lại!
Không nghĩ tới Trần Hạ Lan quỳ trên mặt đất sẽ làm thật, tay chân luống cuống muốn ghép lại, ngón tay bị cắt chảy máu cũng mặc kệ.
Cô ta thì thào tự nói: “Được, tôi ghép lại, bây giờ tôi ghép lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088040/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.