Lý Khả Diệu nghe thấy lời này của bà ta, vội vàng giải thích: “Chị, thực ra Huyền Tần nhà chúng em cũng đã đặt bàn tại khách sạn Thủy Cung rồi.”
Bác gái phì cười một tiếng, nói: “Cô xem khách sạn Thủy Cung là hàng cơm trước cửa nhà cô đấy à, ai cũng có thể đặt bàn được chắc?!”
“Nói cho cô biết, muốn vào khách sạn này nhất định phải có thẻ hội viên, các người đặt bàn rồi, vậy thẻ hội viên đâu?”
Lý Khả Diệu quay sang nhìn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Chúng tôi vào không cần có thẻ hội viên.”
Nực cười, khách sạn Thủy Cung này là của tôi, lát nữa còn đem Thủy Cung này tặng cho Từ Lam Khiết, cần thẻ hội viên gì đó làm gì chứ!
Phì!
Mấy người bác gái càng cười tới mức hung hăng ngang ngược: “Mặt cậu cũng lớn quá đấy, không cần thẻ hội viên cũng có thể vào như!”
“Thật là, chút kiến thức này cũng không có, còn không biết xấu hổ nói khoác như vậy, tự vả mặt rồi chứ.”
Nói rồi, bác gái lôi chiếc thẻ hội viên từ trong túi ra, đưa đám người đi về phía cửa vào.
Bà ngoại quay qua nhìn Từ Huy Hoàng, rồi lại nhìn qua Diệp Huyền Tần, mặt đầy đau khổ: “Ay, đúng là tạo nghiệt mà, sao con rể nhà chúng ta đời sau lại tệ hơn cả đời trước thế.”
Mặt Từ Lam Khiết đỏ tới tận mang tai, nói: “Bà ngoại, thực ra Huyền Tần không có tệ như bà nghĩ đâu, anh ấy rất có bản lĩnh đấy ạ.”
Bà ngoại đau lòng kéo tay Từ Lam Khiết, nói: “Ay, đáng thương cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087961/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.