Cái gì!
Nhìn thấy hai chữ “Dược Điền”, da đầu của Lương Trung như muốn nổ tung.
Dược Điền, đó là cơ mật “SSSSS” cấp quốc gia đấy, nó là chuyện lớn liên quan mật thiết tới hàng nghìn quân dân của Đại Hạ!
Nói cách khác, chính là cửa lớn kiên cố liên quan trực tiếp tới việc bảo vệ quốc gia.
Loại cơ mật này, làm sao có thể bị người bình thường nghe trộm cho được.
Lương Trung đã sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng: “Diệp soái yên tâm, tôi lập tức sẽ đi điều tra!”
Nửa giờ sau, một nhà Từ Lam Khiết lái xe tới khách sạn Thủy Cung.
Nhà bên ngoại của Lý Khả Diệu đã sớm đứng ở trước cửa đợi từ lâu.
Bà ngoại tuổi già sức yếu, bác cả với chiếc bụng bia, bác gái với lớp trang điểm dày cộp, cùng với mấy đứa con tinh thần phấn chấn.
Trước khi xuống xe, Lý Khả Diệu lại dặn dò lần nữa: “Phải nhớ kĩ cho mẹ, nếu người nhà ngoại có hỏi đến ông nội con, các con liền nói là ông đã nhập viện, vào phòng giám hộ bệnh nặng, không thể nào đến được.”
“Nếu không sau này không còn mặt mũi nào mà trở về nhà mẹ đẻ nữa.”
Từ Huy Hoàng áy náy, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Lý Khả Diệu xuống xe, nhiệt tình chào hỏi với người nhà bên ngoại: “Mẹ, anh cả, chị cả, mọi người đến sớm vậy.”
Bọn họ chỉ lạnh nhạt gật đầu, điều này khiến cho Lý Khả Diệu có chút lúng túng.
Từ Lam Khiết cũng chủ động tiến tới chào hỏi: “Bà ngoại, bác gái, bác cả, mọi người đợi lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087960/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.