Trình Hạ Vũ lắc đầu đáp: “Không biết. Em muốn nói chuyện thương lượng với bọn họ, nhưng còn chưa kịp mở lời thì bọn họ đã xông vào đánh người rồi.”
Diệp Huyền Tần nói: “Ừm, các em về trước đi, anh qua đó xem tinh huống thế nào.”
Trình Hạ Vũ vội nói: “Anh rể, để em đi cùng với anh.”
Cô ấy không lo mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Nói đùa, có chỉ huy Tần ở bên cạnh thì có thể gặp phải nguy hiểm gì được chứ?
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không được, trước tiên em đưa công nhân đi chữa bệnh đã, tất cả chi phí khám bệnh sẽ do chúng ta trả.”
Trình Hạ Vũ cảm thấy thất vọng, nhưng mà cũng không dám phản đối chỉ huy Tần, cho nên chỉ có thể thất vọng rời đi.
Diệp Huyền Tần bước nhanh tới Thôn Chu Gia.
Lúc này, các thôn dân đang tụ tập trước cửa thôn đã giải tán đi hết, chỉ có vài người vẫn còn đứng lại ở cổng thôn để canh gác.
Người dẫn đầu rõ ràng là Chu Việt.
Chu Việt phát hiện ra Diệp Huyền Tần đang đến gần, lập tức cảnh giác: “Anh là ai? Tới chỗ này để làm gì?”
Anh ta lo rằng Diệp Huyền Tần là người của đội phá dỡ.
Diệp Huyền Tần còn chưa kịp mở miệng, từ trong đám người đột nhiên có một bóng dáng thon gầy bước ra.
“Anh Tần, ôi trời, không ngờ lại đúng là anh, tôi không nghĩ là có thể gặp được anh ở đây đấy.”
“Ừm?” Diệp Huyền Tần nhíu mày, quan sát tỉ mỉ bóng người thon gầy vừa đi tới.
Một lát sau, cuối cùng anh cũng nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087938/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.