Chương trước
Chương sau
Từ đó cũng đoán được câu nói này sẽ làm bao. nhiêu người khiếp sợ.

Ánh mắt nhị trưởng lão càng thêm lạnh lẽo, 

 Mạc Thanh Tu đang nói rõ là muốn đối đầu với ông ta.

Dù ông ta rất bất mãn nhưng cũng chỉ dám lạnh lùng liếc Mạc Thanh Tu một cái rồi quay sang nhìn Dương Thanh.

Hiện tại Dương Thanh đang ngồi khoanh chân chữa lành thương thế.

“Hả?” Nhị trưởng lão kinh ngạc phát hiện vết thương của Dương Thanh đã khỏi, không chỉ thế, dường như

l_ Dương Thanh đang tiến vào trạng thái ngộ đạo.

“Trong tình cảnh này mà vẫn có thể tập trung tu luyện sao?”

Nhị trưởng lão khiếp sợ trong lòng.

Nhìn thêm chút nữa, sự hoảng hốt trong mắt ông ta càng nhiều.

Nhất thời, nhị trưởng lão có chút hối hận vì đã đắc tội Dương Thanh Thiên tài võ đạo thế tục này đúng là có điểm không ai sánh bằng.  

Khí thế của Dương Thanh không ngừng trở nên mạnh mẽ, có xu thế sắp đột phá.

Trong mắt nhị trưởng lão lóe lên tia sát ý chói mắt, nếu đã đắc tội thì cũng chỉ còn cách giết đối phương, đó là biện pháp tốt nhất.

Cảm nhận được sát khí từ trên người nhị trưởng lão, Mạc Thanh Tu tỏ ra căng thẳng, vội chắn trước mặt Dương Thanh, lạnh lùng nhìn nhị trưởng lão: “Sao? Nhị trưởng lão đã nhìn ra thiên phú võ đạo của cậu Dương bất phàm nên muốn giết người ta à”

“Hỗn láo!”

Nhị trưởng lão thét lên.

Dù Mạc Thanh Tu nhìn thấu ý định của ông ta nhưng cũng không nên nói ra ngoài, làm thế khác nào không nể mặt nhị trưởng lão Thiên Hải Tông là ông ta.

Mạc Thanh Tu cười lạnh: “Muốn giết Dương Thanh, được thôi! Nhưng nhị trưởng lão ông phải diệt tôi trước!”

“Kengl”

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Mạc Thanh Tu. 

Đám đệ tử Thiên Hải Tông ngỡ ngàng, ngạc nhiên tới chết trân tại chỗ.

Mạc Thanh Tu lại dám rút kiếm chĩa vào nhị trưởng lão chỉ vì một kẻ mới quen?

Trong mắt Mạc Thanh Trúc xuất hiện sự lo lắng.

Tuy Mạc Thanh Tu mạnh mẽ, là người được tông chủ coi trọng nhưng anh ta cũng không có tư cách khiêu khích nhị trưởng lão.

Anh trai làm như vậy, dù nhị trưởng lão giết anh ấy thật thì không ai nói được gì.

Nhị trưởng lão tức tới toàn thân run rẩy, ông ta không ngờ Mạc Thanh Tu lại dám làm như thế.

Dương Thanh lúc này đang tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài, đắm mình trong trạng thái ngộ đạo, khí thế không ngừng nâng lên.

Đệ tử bình thường không nhận ra nhưng nhị trưởng lão và Mạc Thanh Tu lại biết Dương Thanh đang tiến vào thời điểm tu luyện quan trọng nhất.

Trạng thái ngộ đạo là trạng thái tu luyện tốt nhất chỉ có thể gặp chứ không thể cầu đối với tất cả võ giả. 

Một khi đã ngộ đạo thì sẽ mang tới lợi ích cho võ giả.

Dương Thanh đã có thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ, nếu có thu hoạch trong khi tu luyện, vậy chẳng phải anh sẽ có thực lực sánh bằng võ giả Thiên Cảnh lục phẩm sơ kỳ sao?

Ánh mắt nhị trưởng lão đã lạnh như băng giá, ông ta tiến lên, quát lớn Mạc Thanh Tu.

Mạc Thanh Tu chỉ cảm thấy một luồng uy áp to lớn ập về phía mình, mặt mày căng thẳng.

Ngay cả Dương Thanh, anh ta còn không đánh lại thì nói gì tới nhị trưởng lão có thể đánh trọng thương Dương Thanh bằng một chiêu. 

Dù vậy, Mạc Thanh Tu vẫn không chùn chân, anh ta đứng chặn trước mặt Dương Thanh. Mắt nhìn chằm chằm nhị trưởng lão đang lao tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.