Chương trước
Chương sau
“Tên kia, lập tức quỳ xuống xin lỗi Ngũ sư huynh ngay, nếu không tôi sẽ không tha cho anh”.

Bỗng chốc, các đệ tử Thiên Hải Tông tự tin hơn hẳn, đều nghĩ rằng chỉ cần bản thân cẩn thận thì có thể dễ dàng giết chết được Dương Thành.

Ánh mắt Hà Đông Thành chợt lóe lên chút đắc ý, nheo mắt nhìn Dương Thanh.

“Hà sư huynh, đích thân tôi ra tay, phế tên nhóc này trước”.

Một đệ tử Thiên Hải Tông bỗng lên tiếng nói, muốn ra tay. Thấy đệ tử này muốn xông lên, Hà Đông Thành vội nói: “Thực lực tên này tuy không mạnh, nhưng nhiều ám chiêu, đối phó với loại người tỉ tiện như vậy, không cần nói lý với cậu ta”. “Hà sư huynh, ý của anh là?”

Vẻ mặt đệ tử kia nghi hoặc nhìn Hà Đông Thành.

Hà Đông Thành nói: “Tên này dám hành hung ở Thiên Hải Tông, tội đáng chết, các cậu cùng tấn công đi!”

Nghe thấy lời của Hà Đông Thành, Lưu Khánh ở bên cạnh suýt nữa đã muốn mắng người, nhưng thấy vẻ mặt Dương Thanh bĩnh tĩnh thì lại kiềm chế cơn giận trong lòng.

Cho dù nhưng người này liên thú thì cũng không phải là đối thủ của Dương Thanh, đối với chuyện này, Lưu Khánh vẫn rất tự tin.

Mà đệ tử kia nghe thấy Hà Đông Thành nói vậy, vẻ mặt cảm động, trong lòng nói: “Hà sư huynh đối xử với tôi thật tốt, sợ tôi trúng ám chiêu của tên kia”.

Bỗng chốc, ánh mắt anh ta nhìn Hà Đông Thành bỗng thay đổi, đầy vẻ mờ ám.

Hà Đông Thành cũng chú ý đến ánh mắt của đối phương, cả người bất giác khẽ run, dặn dò các đệ tử Thiên Hải Tông bên cạnh: “Các cậu cùng ra tay đi, phế bỏ tứ chỉ tên này trước!”

“Vâng!”

'Thoáng chốc, mười mấy võ giả Thiên Hải Tông bao vây Dương Thanh lại, ai ai cũng đầy sát ý.

Dương Thanh không hề e sợ trong lòng, chỉ cảm thấy bi thương.

Anh vốn nghĩ, bản thân chủ động đến thăm Thiên Hải Tông thì sẽ được Thiên Hải Tông xem trọng, nhưng không ngờ, chẳng những không được xem trọng, mà trái lại còn không cho khách vào nhà.

Hôm nay ngay cả các đệ tử Thiên Hải Tông cũng muốn kiếm chuyện với anh.

Chính bởi vì anh đến từ giới thế tục, trong mắt những võ được sức mạnh như vậy, cho dù bọn họ đã tận mắt chứng kiến, anh một đòn đánh ngất Liễu Cường, một đòn đánh bay Hà Đông Thành, mà bọn họ lại nghĩ là dùng ám chiêu.

Nhìn mười mấy võ giả Thiên Hải Tông bao vây mình lại, ánh mắt Dương Thanh lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Một đám phế vật không bằng rác rưởi, nếu các anh đã muốn phế tứ chỉ tôi thì cứ chuẩn bị trước bị tôi phế tứ chỉ đi”.

Vừa dứt lời, một luồng khí thế hùng mạnh bộc phát trên người anh.

Mười mấy võ giả Thiên Hải Tông nghe thấy lời của Dương Thanh cũng tức giận không thôi.

“Tên kia, anh tự tìm đường chết, đến lúc này rồi mà còn dám khiêu khích chúng ta, hôm nay cứ để chúng ta dạy dỗ cho anh biêt quy tắc Trung Giới giới Cổ Võ”.

Một đệ tử Thiên Hải Tông dẫn đầu rống lớn, lao về phía Dương Thanh đầu tiên.

Ngay khi anh ta chuyển động, các võ giả Thiên Hải Tông khác cũng lần lượt dùng hết sức lực, lao về phía Dương Thanh.

Trong mắt bọn họ, Dương Thanh chẳng khác gì người chết, nếu không phải Hà Đông Thanh nói phải phế tứ chỉ Dương Thanh trước thì bọn họ thậm chỉ còn muốn giết chết Dương Thanh ngay tại chỗ rồi.

'Thấy vậy, Hà Đông Thành khẽ nhếch miệng cười gian tà, đấu với tôi, anh xứng sao?


“Ầm!”

Ngay khi anh đạp chân xuống, tiếng nổ vang vọng khắp. nơi, luồng khí thế hủy thiên diệt địa bỗng chốc quét sạch bốn phương tám hướng.

Chỉ thấy vị trí dưới chân anh xuất hiện vô số vết nứt, lan ra khắp nơi.

Đồng thời, một luồng khí kình như muốn dời núi lấp biến quét về phía các võ giả Thiên Hải Tông.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.