Chương trước
Chương sau
Mọi người thở phào nhẹ nhõm không ít, vừa nãy còn nghĩ Dương Thanh thật sự đỡ được Thanh Quyền rồi.

Liễu Cường khẽ nhếch môi châm chọc, nhìn Dương Thanh nói: “Tên nhóc kia, đừng có giả vờ nữa, có thể sống sót dưới một quyền này của tôi, cậu rất may mắn đấy”.

Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng cười một tiếng, nheo mắt nhìn Liễu Cường nói: “Anh nói tôi có thể sống là do may mắn sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Liễu Cường hỏi ngược, nhưng hắn vừa nói xong thì lập tức sững sờ tại chỗ, Dương Thanh không hề phun máu?

Sao có thể? Một nhóm võ giả Thiên Hải Tông cũng ngây ngốc.

Vừa nãy bọn họ đều nghĩ Dương Thanh đứng đó bất động là vì bị nội thương, đang cố gắng chống đỡ.

Nhưng bây giờ, Dương Thanh lên tiếng rồi, vẻ mặt vẫn bình thường, không hề có vẻ xuống sắc do bị thương gì cả.

“Sức của anh quá yếu, đúng là đang gãi ngứa cho tôi thôi”.

Dương Thanh nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Liễu Cường nói: “Nãy giờ đều là anh tấn công, tiếp đây, anh đỡ một chiêu của tôi đi!”

Vừa dứt lời, bóng người Dương Thanh đã biến mất.

Chớp mắt, một luồng khí thế hủy thiên diệt địa chợt nổ tung, đánh về phía Liễu Cường.

“Không tốt rồi!”

Vẻ mặt Liễu Cường thay đổi, không chút chần chờ, bước chân di chuyển, chuẩn bị tránh né.

Thế nhưng, tốc độ Dương Thanh quá nhanh, nhanh đến cực hạn, Liễu Cường chưa kịp trốn thoát thì nằm đấm cứng rắn của Diệp Thanh đã tiến đến.

“Rầm!”

Một quyền đánh vào ngực Liễu Cường.

Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, thân thể Liễu Cường bay lên không bay xa mấy chục mét, rơi mạnh xuống đất.

Miệng phun ra máu, Liễu Cường lập tức ngất đi.

“Thanh Quyền!”

Đây là Thanh Quyền của Liễu Cường, sao hắn biết chiêu này chứ?”

“Thanh Quyền là quyền pháp đỉnh cao của gia tộc Liễu Cường, không truyền ra ngoài, sao tên này lại biết được?”

Các võ giả Thiên Hải Tông đều ngơ ngác.

Vừa nãy Dương Thanh dùng là Thanh Quyền của nhà họ Liễu, chuyện này khiến bọn họ có cảm giác như đang nắm mơ vậy.

Một con kiến con từ giới thế tục mà lại biết quyền pháp nhà họ Liễu ở Trung Giới giới Cổ Võ.

Án mắt Lưu Khánh nhìn Dương Thanh chắm chắm, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.

Đương nhiên hắn biết lý do, đây là lần đầu tiên Dương Thanh đến Trung Giới giới Cổ Võ, vậy cũng có nghĩa, sở dĩ Dương Thanh biết Thanh Quyền là do mới học xong vừa nấy sao?

Anh vừa mới chống đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường, sau đó đứng bất động tại chỗ, người khác đều nghĩ. anh bị nội thương, đang cố cầm cự.

Nhưng Lưu Khánh bây giờ mới hiểu, vừa nãy Dương Thanh đang ngộ đạo, anh chỉ dùng một hai phút ngăn ngủi, đã nghiệm ra được Thanh Quyền.

Hà Đông Thanh không còn vẻ khinh miệt, lúc nhìn sang Dương Thanh, ánh mắt đầy vẻ nặng nề.

Hăn biết, bản thân đã xem thường Dương Thanh rồi.

Có thể một cước phế bỏ đan điền của Thiệu Nham, một quyền có thể đánh ngất Liễu Cường, chắc chẳn không phải võ giả tầm thường.


“Vừa mới học? Sao có thể chứ?”

Vẻ mặt Hà Đông Thành hung tàn, nheo mắt nhìn Dương Thanh nói: “Thanh Quyền là quyền pháp không truyền ra ngoài của nhà họ Liễu, tốt nhất cậu nên thành thật, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cậu!”

Dương Thanh cười lạnh: “Tôi lại muốn xem xem, anh không khách khí với tôi thế nào?”

Vừa nói xong, một luồng khí thế bỗng dâng trào, bùng nổ từ trong thân thể anh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.