Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Liễu Cường khó tin, nhìn chăm chăm Dương Thanh rồi nói: “Cậu là thể tu sao?”

“Thể tu?”

Lần đầu tiên Dương Thanh nghe đến từ này, nhưng anh đại khái cũng đoán được ý nghĩa của thể tu là gì, có lẽ là luyện võ đạo lấy việc tu thân xác làm chủ đạo.

Liễu Cường ra sức tấn công, nhưng không khiến Dương Thanh bị thương, vì vậy Liễu Cường nghỉ ngờ Dương Thanh là thể tu.

“Đúng, chắc chẳn hản là thể tu, nếu không sao có thể dùng thân xác chống đỡ được một đòn tấn công của Liễu Cường chứ?”

“Tôi nói mà, bọn khỉ đến từ giới thế tục, có mạnh hơn nữa, thì có thể mạnh đến đâu chứ? Cũng đúng, linh khí ở giới thế tục thiếu thốn, tu luyện thân xác trái lại có thể sẽ có thành tựu hơn”.

“Một tên thể tu, cũng dám kiêu căng ở Thiên Hải Tông, đúng là đang tự tìm chế”.

Người bên cạnh Hà Đông Thành ồn ào lên tiếng.

“Thiệu sư đệ, chäc chản là cậu sơ suất rồi, dù sao đối phương cũng là thể tu, vốn sức rất mạnh, cho nên trong lúc cậu sơ ý mới bị hẳn phế đan điền".

Hà Đông Thành nhìn Thiệu Nham nói.

Thiệu Nham gật đầu, vẻ mặt căm hận nhìn chằm chằm về phía Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn này, anh tuyệt đối đừng tha cho hẳn!”

Hà Đông Thành nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ khiến hắn nếm thử cảm giác sống không băng chết”.

“Thì ra là thể tu, chẳng trách có thể đỡ được một đòn của tôi, chỉ là, cậu có thể không biết, vừa nãy chẳng qua tôi chỉ dùng tám phần lực đạo thôi, tiếp đây, cậu cứ thử mười phần sức lực của tôi đi”.

Vẻ mặt Liễu Cường hung hăng, chân bước ra, rồi lại tấn công về phía Dương Thanh.

Gần như chỉ trong chớp mắt, đã đến trước mặt Dương Thanh, đánh mạnh một quyền.

“Đây là đại sát chiêu của Liễu sư huynh, Thanh Quyền!”

“Thanh Quyền có thể dồn sức lực toàn thân vào một quyền, có thể nói là một đòn tấn công mạnh nhất của Liễu Cường, tên này chết chắc rồi!"

“Liễu sư huynh đúng là xảo quyệt, trực tiếp dùng đến sát chiêu rồi, nhưng tôi rất thích, ha ha!”

Mấy võ giả Thiên Hải Tông, ai ai cũng cười lớn nói, gần như đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh ngã gục trong vũng máu rồi.

Lưu Khánh bỗng chốc cũng lo lắng, hắn biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng Thanh Quyền của Liễu Cường cũng rất bá đạo, nghe nói Liễu Cường từng dùng chiêu này mà giết chết kẻ địch.

Nếu Dương Thanh không tránh đi, chỉ sợ sẽ bị thương nặng.

Ánh sáng chớp lóe, nắm đấm Liễu Cường đánh mạnh vào ngực Dương Thanh.

“Ầm!”

Âm thanh nặng nề vang vọng.

Đột nhiên một luồng khí thế hung bạo bùng nổ, quét sạch khắp bốn phương tám hướng.

“Cái gì?” Khi Liễu Cường nhìn thấy Dương Thanh vẫn đứng. nguyên tại chỗ như cũ, vẫn không lui dù chỉ một bước, thì vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.

“Sao có thể chứ? Tên này lại đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường!”

“Đây là đại sát chiêu từng giết chết kẻ địch vượt cảnh giới đây, sao tên này có thể đỡ được chứ?”

“Cho dù là thể tu thì cũng không thể đỡ được một quyền này chứ?”

Mọi người đều sững sờ.

Ánh mắt Hà Đông Thành thay đổi, vẻ mặt có chút khó coi, hẳn cũng có cảm giác, từ đầu đến cuối, hẳn ta chưa từng nhìn thấu Dương Thanh.

Vốn nghĩ Dương Thanh là thể tu đến từ giới thế tục, cắn bản không cần hẳn ra tay, nhưng bây giờ xem ra, Dương

Thanh không đơn giản như vẻ ngoài của mình.

Bỗng nhiên có người nói: “Chäc không phải hẳn bị thương, đang cắn răng chịu đựng đấy chứ?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người như bừng tỉnh ra. “Tôi nói mà, sao hẳn có thể đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường mà còn có thể đứng bất động tại chỗ chứ, thì ra

là bị nội thương rồi, hẳn đang cố gắng chống đỡ thôi”.

“Bây giờ hắn căn bản không dám động, một khi động đậy thì sợ là sẽ phun máu ngay thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.