Chương trước
Chương sau
 Dương Thanh lập tức im lặng.  

 

Anh không ngu, sau khi nghe giới chủ nói xong, anh đã hiểu đang xảy ra chuyện gì.  

 

Đế Thôn là một thế lực siêu nhiên, ngay cả Thượng Giới giới Cổ Võ cũng phải kiêng dè họ.  

 

Trong mắt các cao thủ đứng đầu, minh chủ Đỗ Ngọc Sơn của Thủ Hộ Minh ở Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ là quân cờ thích hợp nhất.  

 

Dương Thanh lại là người phát ngôn mà Đế Thôn đẩy ra, nên cũng là lựa chọn thích hợp nhất để thăm dò Đế Thôn.  



 

“Ở thế giới mới bây giờ, mọi người đều sẽ nghĩ cậu và gia tộc Cổ Võ họ Khương đã hoàn toàn trở mặt, ai cũng chờ thái độ của nhà họ Khương đối với cậu, chắc chắn Đỗ Ngọc Sơn sẽ ra lệnh cho Khương Cửu Hùng tới giết cậu nhân lúc này”.  

 

“Cậu phải chết thì mới thăm dò được thái độ của Đế Thôn, nhưng họ không biết Đế Thôn đã biến mất”.  

 

“Tôi vốn định để cậu ở lại Trung Giới giới Cổ Võ rồi dùng ảo cảnh để tạo ra cảnh tượng cậu đã bị Khương Cửu Hùng giết, sau đó nữa, tôi sẽ ra tay với tư cách cao thủ Đế Thôn, giết Đỗ Ngọc Sơn”.  

 



Giới chủ nhìn Dương Thanh, nói tiếp: “Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch này vẫn chưa thực hiện được”.  

 

Dương Thanh mở to mắt, anh không ngờ giới chủ sẽ có ý định như thế.  

 

Anh hỏi: “Vậy giờ thì sao ạ?”  

 

Giới chủ nhìn Khương Cửu Hùng, nói: “Giờ chỉ có thể trở mặt với Đỗ Ngọc Sơn”.  

 

Khương Cửu Hùng gật đầu: “Lão tổ, tôi hiểu rồi”.  

 

Giới chủ khoát tay: “Được rồi, cậu đi đi!”  

 

Khương Cửu Hùng nhanh chóng dẫn Khương Kiếm đi.  

 

Sau thoáng chốc, trong hang động tu luyện của giới chủ chỉ còn Dương Thanh và giới chủ.  

 

Dương Thanh áy náy nói: “Tiền bối, xin lỗi!”  

 

Theo anh thấy, nếu anh không từ chối ở lại Trung Giới giới Cổ Võ thì đã không xảy ra chuyện như vậy.  

 

Đỗ Ngọc Sơn đang nghĩ lão ta đã thành công kiểm soát Khương Cửu Hùng, nhưng giờ Khương Cửu Hùng sắp bị lộ.  

 

“Chuyện này không liên quan tới cậu, những năm gần đây, Đỗ Ngọc Sơn rất huênh hoang ở Hạ Giới giới Cổ Võ , cũng đến lúc cho cậu ta biết quân cờ chỉ là quân cờ”.  

 

Trong mắt giới chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, lạnh lùng nói: “Tuy tôi không ra tay được nhưng Khương Cửu Hùng thì có”.  

 

Lão nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, trầm giọng nói: “Nếu cậu không thể ở lại Trung Giới giới Cổ Võ, sau khi bế quan xong, cậu hãy về thế giới mới rồi nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối”.  

 

Dương Thanh nói: “Tiền bối yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.  

 

Giới chủ gật đầu: “Tôi sẽ bảo Khương Cửu Hùng phối hợp với cậu, khi đó nhà họ Khương sẽ trở thành thanh kiếm sắc trong tay cậu, chỉ thẳng vào Thủ Hộ Minh!”  

 

Dương Thanh cảm nhận được áp lực nặng nề trên vai.  

 

“Được rồi, cậu tu luyện trước đi, tôi ra ngoài một lát”.  

 

Trong mắt giới chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, lão nói rồi lập tức biến mất.  

 

“Đỗ Ngọc Sơn!”  

 

Dương Thanh cắn răng, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt, anh siết chặt nắm tay.  

 

“Rốt cuộc thái độ của hội trưởng lão là thế nào? Dương Thanh đã biến mất bao lâu rồi, sao họ vẫn chưa có hành động gì ạ?”  

 

Mạnh Thiên Lan tức giận nhìn Diệp Chiến Quốc, lớn tiếng chất vấn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.