Chương trước
Chương sau
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thanh, giới chủ hài lòng gật đầu.  

 

“Nếu vậy thì tôi không thuyết phục nữa, chỉ mong cậu nhớ ngày hôm nay, nếu có ngày cậu đứng trên đỉnh thế giới thật, nhớ phải nghĩ tới những người ở tầng đáy, họ mới là người khó khăn nhất”.  

 

Giới chủ nói tiếp: “Khoảng thời gian tới, cậu tạm thời tu luyện ở đây đi!”  

 

Dương Thanh mừng rỡ, nồng độ linh khí ở đây hơn xa thế giới mới bây giờ, nếu anh có thể tu luyện ở đây thì sẽ tiến bộ rất nhanh.  

 

Dương Thanh chợt hỏi: “Tiền bối, tôi vẫn chưa hiểu chuyện này”.  



 

Giới chủ mỉm cười, nhìn về phía Khương Cửu Hùng vừa rời đi, nói: “Các cậu vào đi!”  

 

Sau khi lão dứt lời, hai bóng người một già một trung niên bỗng xuất hiện trước mặt Dương Thanh.  

 

Khi nhìn về phía người trung niên kia, Dương Thanh lập tức mở to mắt, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.  



 

Dương Thanh kinh ngạc nói: “Chẳng phải ông chết rồi à?”  

 

“Ha ha ha...”  

 

Giới chủ cười lớn rồi nhìn về phía người đó: “Khương Kiếm, cậu tự giải thích với Dương Thanh đi!”  

 

Khương Kiếm nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, thoáng im lặng rồi nói: “Trước đó cậu đã giết tôi một lần, nhưng đó là trong ảo cảnh”.  

 

“Ảo cảnh?”  

 

Dương Thanh kinh ngạc, vô thức nhìn về phía giới chủ.  

 

Hồi nãy, giới chủ vừa cho anh chứng kiến một ảo cảnh như thế giới thật, chẳng lẽ việc anh giết Khương Kiếm cũng chỉ là ảo cảnh ư?  

 

Nhưng nếu đó không phải ảo cảnh, sao Khương Kiếm - người đã bị cao thủ viễn cổ trong Thiên Tử Kiếm giết có thể sống sót chứ?  

 

“Đó là ảo cảnh bao phủ cả nhà họ Hà mà lão tổ sắp đặt, nhằm khiến mọi người nghĩ cậu đã giết Khương Kiếm, lão tổ đã dựa theo thực lực của Khương Kiếm để tạo ra một Khương Kiếm khác giống hệt trong ảo cảnh”.  

 

“Mọi người đều nghĩ cậu đã giết Khương Kiếm, như thế thì mới khiến Đỗ Ngọc Sơn nghĩ nhà họ Khương và cậu là kẻ thù không đội trời chung”.  

 

Nói đến đây, trong mắt Khương Cửu Hùng tràn ngập sự tức giận, lão ta lạnh lùng nói: “Nếu lão tổ không âm thầm ra tay, giờ tôi đã trở thành con rối của Đỗ Ngọc Sơn rồi”.  

 

“Đương nhiên, giờ ông ta vẫn chưa biết tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta”.  

 

Dương Thanh lập tức sững sờ.  

 

Anh không ngờ minh chủ Đỗ Ngọc Sơn của Thủ Hộ Minh lại định kiểm soát Khương Cửu Hùng.  

 

Dương Thanh hỏi: “Chủ gia tộc họ Khương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”  

 

Khương Cửu Hùng nhìn Dương Thanh, nói: “Đỗ Ngọc Sơn định dùng một loại thuốc để kiểm soát tôi, sau đó mượn tay tôi để làm những chuyện mà ông ta không tiện làm”.  

 

“Ông ta vẫn muốn giết cậu, nhưng lại kiêng dè cao thủ Đế Thôn nên định điều khiển tôi chỉ đạo Khương Kiếm đi giết cậu, một khi xong chuyện, ông ta hoàn toàn có thể đổ hết trách nhiệm lên nhà họ Khương, cho dù Đế Thôn muốn báo thù cho cậu thì cũng chỉ đi tìm nhà họ Khương, không liên quan gì tới Đỗ Ngọc Sơn hết”.  

 

Nghe thấy Khương Cửu Hùng nói thế, Dương Thanh sầm mặt.  

 

Nếu là hồi trước, có lẽ anh sẽ chất vấn Khương Cửu Hùng, nhưng giờ anh không nghi ngờ nữa.  

 

Lão tổ nhà họ Khương là giới chủ Trung Giới giới Cổ Võ, có thể dễ dàng giết anh, không cần lừa anh làm gì.  

 

Dương Thanh hỏi với vẻ ngờ vực: “Sao ông ta lại định giết tôi?”  

 

Giới chủ nói: “Vì ông ta chỉ là một quân cờ, ông ta định giết cậu để thăm dò thái độ của Đế Thôn”.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.