Chương trước
Chương sau
 Hai hộ vệ nhà họ Trần liếc nhau rồi quay sang Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí.  

 

“Nếu hai người đã muốn chết, tôi sẽ giúp hai người!”  

 

Nét mặt Dương Thanh vẫn thản nhiên, sau khi anh dứt lời, khí thế khủng khiếp bùng nổ từ người anh.  

 

Ngay sau đó, một thanh kiếm màu vàng bỗng xuất hiện trong tay anh.  

 

Ở chuôi kiếm còn có hình rồng được chạm khắc sống động như thật.

Vào lúc này, không ai nói gì hết!  



 

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Thanh.  

 

Nhất là những cao thủ đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, tuy Dương Thanh vẫn chưa ra tay nhưng họ đã cảm nhận được áp lực đến từ sâu trong linh hồn.  

 

Áp lực này khiến họ chỉ muốn quỳ rạp ra đất.  



 

Ngay cả linh khí mà một số người đại diện của thế gia Cổ Võ đang mang theo cũng hơi rung lên, dường như đang khiếp sợ.  

 

Sắc mặt của hai hộ vệ nhà họ Trần khó coi tới cực điểm, họ đang định ra tay, bỗng có ảo giác một khi họ xông tới thật thì sẽ chết dưới thanh kiếm màu vàng này của Dương Thanh.  

 

Dương Thanh khẽ vuốt thân kiếm, thanh kiếm reo lên đầy vui sướng.  

 

“Từ hôm nay trở đi, người của gia tộc Cổ Võ họ Trần không được phép bước vào địa phận Trung Châu nữa! Nếu dám vi phạm, giết không tha!”  

 

Dương Thanh bỗng ngẩng đầu, nhìn quanh, cao giọng nói.  

 

Sau khi anh dứt lời, người anh cũng hóa thành bóng mờ, lập tức biến mất.  

 

Khách khứa xung quanh đều mở to mắt, người đâu rồi?  

 

“Phập!”  

 

“Phập!”  

 

Tiếng lanh lảnh vang lên, hai hộ vệ nhà họ Trần vừa hùng hổ hồi nãy bỗng đứng sững lại.  

 

Họ đều có vẻ hoảng sợ, vô thức ôm cổ mình.  

 

Ngay sau đó, rất nhiều máu tràn ra từ kẽ tay họ.  

 

Những người đang có mặt đều kinh hãi, nhìn hai hộ vệ đã uống đan dược, có thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ của gia tộc Cổ Võ họ Trần chậm rãi ngã xuống đất.  

 

Xung quanh vô cùng yên ắng, đám đông còn không dám thở mạnh.  

 

Dương Thanh đã quay lại vị trí cũ, thanh kiếm màu vàng trong tay anh cũng biến mất, anh bình tĩnh đứng đó, nhìn về phía Trần Hải Châu đang hoảng sợ.  

 

Còn Trần Dương thì đã run lẩy bẩy, lảo đảo ngồi bệt xuống đất.  

 

“Đây chính là chỗ dựa của ông à?”  

 

Dương Thanh lạnh lùng hỏi, tuy giọng anh không lớn nhưng lại rền vang như sấm trong đầu Trần Hải Châu, khiến ông ta choáng váng.  

 

“Sao... sao có thể chứ?”  

 

Trần Hải Châu lảo đảo lùi lại mấy bước.  

 

Ông ta không sao chấp nhận nổi việc một thanh niên đến từ thế tục lại có thực lực giết chết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ chỉ bằng một đòn.  

 

Không riêng gì ông ta, các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ khác cũng tròn mắt, nỗi sợ với Dương Thanh lan tràn trong lòng họ.  

 

Còn người của thế lực bản địa Trung Châu lại hết sức kích động sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi.  

 

Dương Thanh là tứ trưởng lão của hội trưởng lão, những gì anh làm đều là vì thế tục, có cao thủ trẻ như thế bảo vệ thế tục, còn ai ở Hạ Giới giới Cổ Võ dám vi phạm quy định mới nữa đây?  

 

Hà Hồng Viễn đờ đẫn, nghĩ đến những việc xảy ra ở nhà họ Hà trước đó, lão ta bỗng nhận ra mình đã bỏ lỡ vận may lớn nhất cuộc đời rồi.  

 

Trong đám đông, ở chỗ của nhà họ Cố.  


 

Cố Tư Tư nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nóng rực, phấn khích nói: “Sao... sao anh ta lại mạnh đến thế? Ngay cả cao thủ của thế gia Cổ Võ cũng không là gì trong mắt anh ta”.  

 

Hạ Lâm cũng kích động: “Đây là chú thật à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.