Chương trước
Chương sau
Sau khi anh dứt lời, lực tinh thần khổng lồ bỗng lan ra từ người anh.  

 

Tuy anh không làm gì nhưng Phùng Tiểu Uyển vẫn cảm nhận rõ lực tinh thần mạnh mẽ đang liên tục tràn ra từ người Dương Thanh.  

 

Điều khiến Phùng Tiểu Uyển khiếp sợ chính là, trước mặt Dương Thanh, lực tinh thần mạnh mẽ mà cô ta luôn tự hào bỗng trở thành trò cười, nếu nói lực tinh thần của cô ta là dòng suối nhỏ thì lực tinh thần của Dương Thanh chính là biển cả mênh mông!



 

Sau khi cảm nhận được lực tinh thần mạnh mẽ mà Dương Thanh phóng ra, Phùng Tiểu Uyển lập tức sững sờ.  

 



Một lúc lâu sau, cô ta mới hoàn hồn, kích động nhìn về phía Dương Thanh: “Anh Thanh, anh đúng là luyện đan sư đỉnh cao trong truyền thuyết đấy!”  

 

“Anh có thể lĩnh ngộ nguyên tố Hỏa trong chớp mắt, còn sở hữu lực tinh thần mạnh như thế, nếu anh đạt được truyền thừa luyện đan, anh sẽ luyện chế được mọi đan dược trên đời!”  

 

“Anh Thanh, nếu anh đã muốn luyện đan, em sẽ giao hết truyền thừa của ông nội em cho anh, như thế cũng không tính là bôi nhọ truyền thừa của ông em”.  

 

Dương Thanh cũng không ngờ anh lại có thiên phú xuất sắc về mặt luyện đan như thế, anh chỉ định học ít thuật luyện đan từ Phùng Tiểu Uyển rồi thể hiện trước đám đông, dùng chuyện này để che giấu bí mật Phùng Tiểu Uyển là luyện đan sư.  

 

Không ngờ anh cũng có thể luyện chế đan dược.  

 

“Tiểu Uyển, thế không ổn lắm đâu? Em là cháu ông Phùng, đạt được truyền thừa của ông ấy cũng là chuyện đương nhiên, còn anh có tư cách gì để đạt được truyền thừa của ông Phùng chứ?”  

 

Dương Thanh vội lắc đầu rồi nói: “Em chỉ cần dạy anh một số thuật luyện đan, để anh lừa được cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ là đủ rồi”.  

 

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Anh Thanh, nếu không có anh, em đã trở thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, ông nội em đã giao em cho anh trước khi qua đời, tức là ông nội đã coi anh như người nhà”.  

 

“Hơn nữa từ sau khi em đi theo anh, anh vẫn luôn cố gắng bảo vệ em, coi em như em gái ruột, bây giờ em lại là người thừa kế truyền thừa luyện đan duy nhất của ông nội, em bằng lòng giao thuật luyện đan cho anh, không có gì là không được hết”.  

 

Sau khi nói xong, Phùng Tiểu Uyển không cho Dương Thanh cơ hội từ chối, lập tức lấy một cuốn sách cổ xưa ra, trên bìa sách có hai chữ “Đan Điển”.  

 

“Anh Thanh, cuốn Đan Điển này chính là thuật luyện đan mà ông nội em để lại, chẳng những trong sách có vô số phương thuốc cổ đã thất truyền mà còn có rất nhiều cách luyện đan và kinh nghiệm của những bậc thầy luyện đan thời cổ”.  

 

Phùng Tiểu Uyển trịnh trọng nói: “Từ nhỏ em đã học Đan Điển, nội dung trong sách đã in sâu vào đầu em, giờ em sẽ giao Đan Điển cho anh! Chắc chắn khi ở trong tay anh, cuốn sách này sẽ phát huy giá trị vượt xa lúc ở trong tay em!”  

 

Dương Thanh định từ chối nhưng khi thấy nét mặt nghiêm nghị của Phùng Tiểu Uyển, anh biết mình không thể từ chối được.  

 

Do đó Dương Thanh nghiêm nghị gật đầu, lập tức vươn tay ra, nhận lấy Đan Điển một cách cung kính.  


 

“Nếu có ai biết em đang giữ sách luyện đan quý giá như thế, chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách để cướp nó khỏi tay em”.  

 

“Giờ em giao cuốn sách này cho anh, với thực lực của anh, chắc chắn anh sẽ bảo vệ được nó, em cũng yên tâm rồi”.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.