Chương trước
Chương sau
Điều này khiến cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ có linh cảm rất xấu, chuyện bất lợi hơn với họ còn ở phía sau.

 

Dù sao bây giờ mới sáu rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới đến cuộc họp chính thức.

 

Sao tự dưng chiến vực Trung Châu lại mở họp sớm nửa tiếng vậy?

 



Hoặc nên nói, giờ vẫn chưa phải cuộc họp chính thức, tin tức quan trọng thực sự sẽ được công bố vào lúc bảy giờ ư?

 

“Hừ!”

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, một cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiên Lan với vẻ hung tợn: “Cô là cái thá gì? Cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thôi mà cũng có tư cách thống lĩnh quân đoàn cao thủ á?”



 

Nghe thấy thế, mọi người đều kinh hãi.

 

Đây là cuộc họp của chiến vực Trung Châu, Mạnh Thiên Lan là người bảo vệ biên giới phía Tây trước đây, bên cạnh cô ta còn có Diệp Chiến Quốc - thống lĩnh của chiến vực Trung Châu nữa.

 

Ngoài ra trong hội trường, vẫn còn rất nhiều cao thủ hàng đầu của chiến vực Trung Châu.

 

Người này điên rồi à? Không ngờ lại dám ăn nói như thế.

 

Trong mắt Mạnh Thiên Lan lóe lên ánh sáng sắc bén, cô ta híp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương: “Rác rưởi đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, ông muốn chết thế nào?”

 

Ầm!

 

Lời cô ta nói như đá tảng rơi xuống biển, dấy lên một đợt sóng dữ dội.

 

Mọi người đều tròn mắt, há hốc mồm nhìn Mạnh Thiên Lan, cho dù cô ta từng là người bảo vệ biên giới phía Tây, nhưng giờ người mà cô ta phải đối phó lại đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, không thể nghi ngờ, lời Mạnh Thiên Lan đã khiêu khích tất cả cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ.

 

Mấy chục khí thế mạnh mẽ lập tức bùng nổ, tập trung vào Mạnh Thiên Lan.

 

Nhưng Mạnh Thiên Lan vẫn đứng im, khinh miệt nhìn về phía cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ vừa ăn nói xằng bậy.

 

Ở đây có mười mấy cao thủ đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, về cơ bản họ đều có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, đương nhiên cũng có cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ.

 

Tuy Mạnh Thiên Lan chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng trước nhiều cao thủ Thiên Cảnh như thế, cô ta vẫn không sợ hãi mà hừng hực ý chí chiến đấu.

 

Người dẫn đầu bên Hạ Giới giới Cổ Võ là một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, ông ta hơi híp mắt, tuy ông ta tự tin có thể giải quyết Mạnh Thiên Lan, nhưng không hiểu sao khi thấy dáng vẻ khinh miệt của Mạnh Thiên Lan, ông ta lại có linh cảm không lành.

 

“Nếu không muốn chết thì ngồi xuống hết cho tôi!”

 

Đúng lúc này, tiếng quát giận dữ vang vọng khắp hội trường.

 

Trong mắt Diệp Chiến Quốc tràn ngập sát khí mãnh liệt, ông ta nhìn mấy cao thủ Thiên Cảnh của Hạ Giới giới Cổ Võ, lạnh lùng nói: “Nếu các người dám manh động, tôi cam đoan các người sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu, nếu các người không tin thì cứ thử xem!”

 

Diệp Chiến Quốc cũng phóng khí thế Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ ra.

 

Trong số những người đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ở thế tục trước khi kết giới tan vỡ, có ai không có thiên phú hơn người chứ?

 

Nhất là Mạnh Thiên Lan, mới 30 tuổi mà đã có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.