Chương trước
Chương sau
Anh ta cắn đầu lưỡi, cố giữ bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu còn trẻ mà đã có thực lực như thế, đúng là khiến người ta khâm phục”.

 

Dương Thanh không nói gì, nhìn chằm chằm vào đối phương, chờ Nhạc Không trả lời câu hỏi của mình.

 

Nhạc Không thoáng im lặng rồi nói: “Không giấu gì cậu, tôi đến từ nhà họ Nhạc ở Hạ Giới giới Cổ Võ, tôi tên Nhạc Không, cũng có địa vị nhất định ở nhà họ Nhạc, không biết tôi có may mắn mời cậu đến nhà họ Nhạc làm khách không? Chắc chắn nhà họ Nhạc chúng tôi sẽ rất chào đón cậu”.



 

Dương Thanh cười khẩy, lạnh lùng nói: “Cút! Hoặc chết! Tôi cho anh một phút để suy nghĩ, khi hết giờ, nếu anh vẫn chưa lựa chọn, tôi đành phải ra tay”.

 



Nụ cười trên mặt Nhạc Không lập tức cứng đờ, sắc mặt hết sức khó coi, Dương Thanh không hề nể mặt anh ta, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì cũng không có ai như thế, Dương Thanh là người đầu tiên.

 

“Cậu trai, đừng quá ngông cuồng, cậu Nhạc mời cậu đến nhà họ Nhạc làm khách là vinh dự của cậu, đừng tưởng mình có bí pháp tăng thực lực thì sẽ thắng được Từ Khôn tôi”.

 

Chú Khôn rất tức giận, lạnh lùng nói: “Thật ra cậu mới đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ mà thôi!”

 

Nghe thấy thế, Nhạc Không và chú Xương đều kinh ngạc.

 

Họ cứ tưởng Dương Thanh cũng giống chú Khôn, có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, không ngờ Dương Thanh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ mà thôi.

 

Nhạc Không thấy thoải mái hơn nhiều, anh ta cứ tưởng chênh lệch giữa mình và Dương Thanh rất lớn, hóa ra cũng chỉ thua mỗi việc vượt thiên kiếp, chỉ cần anh ta vượt qua thiên kiếp, anh ta sẽ có thực lực ngang với Dương Thanh.

 

“Thì ra cậu dùng bí pháp tăng thực lực”.

 

Nhạc Không cười khẩy, ngạo nghễ nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu tu luyện được tới cảnh giới như thế ở thế tục, cũng rất lợi hại, nhưng sau cùng thế tục vẫn chỉ là thế tục, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, không phải không có thiên tài như cậu”.

 

“Nếu cậu đồng ý gia nhập nhà họ Nhạc, cho dù cậu có xuất thân thấp hèn, chỉ đến từ thế tục đê tiện, tôi vẫn sẽ đảm bảo cho đời sau của cậu được vinh hoa phú quý, hưởng mãi không hết”.

Lục Bán Liên sợ Dương Thanh hiểu lầm, vội giải thích thêm: “Thánh Cung chưa bao giờ coi cậu là đầu sỏ mang lại nguy hiểm cho thế tục, hôm nay cậu Thanh ra tay giúp đỡ, Thánh Cung chúng tôi vô cùng cảm kích!”

 

“Nếu sau này cần đến Thánh Cung, mong cậu Thanh cứ mở lời”.

 

Dương Thanh khẽ gật đầu: “Nếu cần, chắc chắn tôi sẽ nói!”

 

Giờ thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ đã bắt đầu tiến vào thế tục, Dương Thanh rất vui vì Thánh Cung vẫn sẵn lòng đứng về phía anh lúc này.

 

Anh không khỏi nhìn về phía Lệ Trần vẫn đang tìm kiếm linh hồn Bùi Thiên Âm khắp Thánh Cung.

 

Từ đôi mắt đỏ hoe của Lệ Trần thì có thể đoán được, Lệ Trần không tìm thấy linh hồn Bùi Thiên Âm.


 

Lục Bán Liên thở dài, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đúng là tông chủ tu luyện Luân Hồi Đạo, nhưng chỉ khi tu luyện bình thường thì mới có thể chuyển kiếp sống lại, tông chủ đã dùng Luân Hồi Đạo của mình để chuyển sức sống cho tông chủ Lệ”.

 

“Một khi thi triển bí pháp này, chẳng những cơ thể tan vỡ mà linh hồn cũng sẽ tan biến, tông chủ... đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.