Chương trước
Chương sau
Quan Hồng Nghị nghiến răng nghiến lợi đáp: “Con không cảm thấy mình làm sai cái gì!”
 
“Bộp!”
 
Quan Vương lập tức nổi giận vỗ xuống mặt bàn. Thoáng chốc, mặt bàn vỡ nát.
 
“Chuyện tới nước này anh vẫn chưa biết lỗi của mình sao?”
 
Quan Vương tức giận chất vấn: “Đắc tội một thiên tài võ thuật có thực lực ít nhất ở Vương Cảnh đỉnh phong mà anh còn dám nói anh không làm sai hả?”
 
Quan Hồng Nghị bỗng ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Quan Vương, cắn răng nói: “Dù cậu ta thực sự là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong thì đã sao?”
 
“Cao thủ của Vương tộc họ Quan chúng ta nhiều như mây. Chỉ cần bố ra tay, cậu ta chỉ còn đường chết!”
 
“Con biết bố đang sợ cái gì, chẳng phải vì sợ cậu ta là người của gia tộc Cổ Võ sao?”
 
“Nhưng con đã điều tra cậu ta từ trước rồi. Cậu ta không hề có quan hệ với gia tộc Cổ Võ, thậm chí năm năm trước cậu ta vẫn là một sinh viên bình thường”.
 
Quan Vương giận run người, chợt đứng dậy bước từng bước về phía Quan Hồng Nghị, giơ tay tát ông ta.
 
“Bốp!”
 
Tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng cả căn phòng.
 
Quan Hồng Nghị bị tát bay ra ngoài rơi xuống đất, khóe miệng rướm máu.
 
Ông ta vốn đã bị đánh gãy hai tay, lại bị Quan Vương vả mặt, lúc này đến cả đứng dậy cũng không làm nổi.
 
Nhưng ông ta vẫn kiên cường cắn răng không để mình kêu thành tiếng.
 
“Con không sai!”
 
Ông ta vẫn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình.
 
“Không sai?”
 
Quan Vương giận quá hóa cười: “Anh nói cậu ta không phải người của gia tộc Cổ Võ, được, coi như là thật đi. Vậy anh nói cho tôi biết, năm năm trước cậu ta vẫn là sinh viên bình thường, làm thế nào cậu ta có thể trở thành cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi?”
 
“Anh nói chỉ cần tôi ra tay là có thể dễ dàng đánh bại cậu ta, thế tôi hỏi anh cả Vương tộc họ Quan này trừ tôi ra, còn cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nào nữa không?”
 
“Kể cả tôi thật sự có thể bắt được cậu ta, thế anh nói xem phải giải quyết Vũ Ninh thế nào? Giết cùng luôn hả?”
 
“Coi như thật sự giết được Vũ Ninh, vậy anh nói nếu Hoàng tộc họ Vũ tra ra chân tướng, tôi phải giải thích thế nào?”
 
Quan Vương cực kỳ giận dữ, liên tục chấn vấn khiến Quan Hồng Nghị trở nên ngây dại.
 
Ông ta không phải kẻ ngu ngốc, ngược lại rất thông minh, cũng rất mưu mô.
 
Nhưng hôm nay chỉ vì một người không có địa vị trong mắt ông ta, ông ta đã mất tư cách thừa kế vương vị.
 
Cho nên ông ta thẹn quá hóa giận, cho rằng Quan Vương nghĩ quá nghiêm trọng.
 
Sau khi ăn tát, lại bị chất vấn nhiều như vậy, dần dần Quan Hồng Nghị cũng lấy lại tỉnh táo.
 
“Bố ơi, con sai rồi!”
 
Rốt cuộc ông ta cũng cúi đầu, đỏ mắt nói: “Con sai rồi, con thực sự biết sai rồi!”
 
Quan Vương thấy Quan Hồng Nghị bật khóc lại không đành lòng, nghiến răng nói: “Không phải chỉ mình con điều tra Dương Thanh. Bố đã điều tra cậu ta từ lúc cậu ta còn ở Yến Đô rồi”.
 
“Trong năm năm ngắn ngủi từ một người bình thường đạt được thực lực như hiện giờ đủ để chứng minh, cậu ta rất có thể là đời sau của gia tộc Cổ Võ”.
 
“Chỉ có dòng máu thuần túy nhất của gia tộc Cổ Võ mới có thể trở thành cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong chỉ trong năm năm như vậy”.
 
“Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn lựa chọn Dương Thanh. Tại sao? Bởi vì cậu ta cảm thấy hợp tác với Dương Thanh sẽ đem lại lợi ích lớn hơn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.