“Ông cũng thành thật đấy!”
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Vũ Ninh, Dương Thanh cười nói: “Tôi tin ông sẽ không có ý đồ với Đế Thôn nhưng không tin những người khác trong Hoàng tộc họ Vũ sẽ không ngấp nghé Đế Thôn”.
Vũ Ninh lập tức im bặt.Ông ta biết điều Dương Thanh nói là thật.“Được rồi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi, sau này có duyên sẽ gặp lại!”
Thấy sắp đến nhà của thần y Phùng, Dương Thanh nói.Dù sao thần y Phùng cũng là người sống ẩn dật. Anh chưa xin phép đã dẫn người khác tới là không đúng.Vũ Ninh nghe ra ý đuổi khách, lập tức dẫn Vũ Tử Khai rời đi.Trước khi đi, Vũ Tử Khai còn lưu luyến nhìn Quan Duyệt: “Vợ đừng quên chơi game với anh đấy nhé!”
Sau khi tách ra với Vũ Ninh, Dương Thanh dẫn theo Quan Duyệt đi bộ tới nhà của thần y Phùng.
Nhưng bọn họ vừa đi tới cổng đã trông thấy một chiếc quan tài đỏ chót ở giữa sân.
Dương Thanh lập tức hoảng hốt: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Thanh nhìn thấy chiếc quan tài đỏ chót kia, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành, vội vàng chạy vào.
“Cậu Thanh!”
Anh vừa đi vào sân, Đổng Chiêm Cương đã chạy tới đón.
Lúc này Phùng Tiểu Uyển đang mặc áo tang quỳ trước quan tài khóc lóc nức nở.
Không cần hỏi Dương Thanh cũng biết người trong quan tài là ai.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong giọng nói của anh mang theo tức giận mãnh liệt.
Anh không thể tin nổi thần y Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332538/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.